tiếp bản thảo cho đến khuya,  ngủ một giấc thật sâu.
Lần đầu tiên  nhiều năm,  thấy bình yên.
Sáng hôm ,  cùng Tiểu Vương đến Song Lang.
Thị trấn ven hồ tĩnh lặng, gió sớm mang theo  nước mát rượi.
Chúng  ăn sáng ở quán nhỏ ven hồ.
“Cô Tạ,  cô  chọn  nghề ?” Tiểu Vương hỏi.
“Vì  thích. Thích dùng chữ để ghi  cuộc sống, để  quên cảm xúc.”
“Vậy  khi kết hôn,  cô  bỏ?”
Câu hỏi khiến  khựng .
Tại  ư?
Bởi vì Lục Trầm An  vợ lính  nên xuất đầu lộ diện.
Bởi vì  chồng  phụ nữ  đặt gia đình lên đầu.
Bởi vì  từng nghĩ, hy sinh là yêu.
Giờ nghĩ  — thật nực .
nguyenhong
“ từng nghĩ gia đình quan trọng hơn.”  đáp. “ giờ,  thấy bản   quan trọng nhất.”
Tiểu Vương . “ thấy cô  đúng. Người phụ nữ   sự nghiệp của riêng .”
   mặt hồ phẳng lặng, ánh nắng chiếu lên nước lấp lánh như ngàn mảnh gương.
 nghĩ,  lẽ đây mới là khởi đầu thật sự của cuộc đời .
Nước hồ trong vắt, gió nhẹ thoảng qua, núi xa mờ như tranh thủy mặc.
 giơ điện thoại lên, chụp vài tấm ảnh, định đăng lên mạng xã hội   thôi.
Vẻ  ,   giữ riêng cho  —  cần ai “thả tim”,  cần chứng minh điều gì với bất kỳ ai.
Buổi chiều, điện thoại vang lên. Là luật sư.
“Chị Tạ, tòa  thông tin mới.”
“Thông tin gì?”
“Luật sư bên đối phương xin hoãn phiên xử,  cần thêm thời gian chuẩn  hồ sơ.”
 khẽ nhíu mày. “Chiêu câu giờ ?”
“Rất  thể.  chị yên tâm, tòa  cho trì hoãn vô hạn. Cùng lắm một tháng.”
“  .”
Cúp máy,  lặng im một lúc lâu.
Lục Trầm An bắt đầu dùng  cách để kéo dài.
  ,   dư thời gian.
Lần ,  sẽ  thỏa hiệp.
Đêm xuống,    ban công nhà trọ,  những ánh đèn thuyền chài lấp lánh giữa mặt hồ Nhĩ Hải.
Tiếng hò của ngư dân vọng  trong đêm — da diết, man mác buồn.
 chợt nhớ đến  của kiếp :
Ngày ngày chờ đợi một cuộc gọi, một tin nhắn, một     đầu mỉm .
Cả thế giới của  khi  chỉ xoay quanh .
Giờ mới hiểu — hạnh phúc  đến từ việc  ai đó ở bên, mà đến từ việc mình đủ mạnh để đứng 1 mình. 
 mở điện thoại, nhắn cho biên tập tạp chí:
“Bài du ký      suôn sẻ, dự kiến tuần  sẽ nộp. Nếu  dự án nào khác,   thể nhận thêm.”
Không lâu , tin nhắn phản hồi đến:
“Tuyệt vời! Tháng   dự án ở Tây Tạng,   hứng ?”
Tây Tạng…
Nơi  từng  đến nhất, nhưng kiếp  Lục Trầm An : “Nơi đó nguy hiểm, em đừng .”
Thế là   .
Còn bây giờ —  ai  thể ngăn  nữa.
“  hứng. Gửi chi tiết cho  xem.”
Gửi tin nhắn xong,  ngẩng đầu  bầu trời đêm, hít sâu một .
Cảm giác tự do thật sự… là như thế .
Từ Vân Nam trở  Bắc Kinh,  chung cư  là chiếc xe quân dụng quen thuộc.
Xe của  .
 do dự giây lát,  vẫn bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-cu-xin-dung-tim-toi/chuong-6-khi-nguoi-cu-bat-dau-so-mat.html.]
Tài xế Tiểu Lưu vội vàng xuống xe:
“Chị dâu, chị về .”
“Tiểu Lưu, là thủ trưởng bảo  đến ?”
“Vâng, thủ trưởng  chị  công tác về, bảo em đón chị về nhà.”
Về nhà?
 khẽ bật .
“Cảm ơn,  cần .  tự lên .”
“Chị dâu…” Cậu  lúng túng. “Thủ trưởng dặn  đưa chị về.”
  ánh mắt chân thành của Tiểu Lưu, bất giác dịu giọng:
“Tiểu Lưu,  về  với thủ trưởng,  sẽ   về . Đây là quyết định của ,  liên quan đến .”
Cậu  chần chừ một lúc  khẽ thở dài:
“Chị dâu, dạo  thủ trưởng  đổi lắm. Ngày nào cũng nặng nề,  lúc gọi mà   thấy.”
Không  thấy …
Tim  khẽ run, nhưng nhanh chóng lấy  bình tĩnh.
“Chuyện  lớn,  đừng xen . Lo lái xe cho  là .”
  , bước thẳng  tòa nhà.
Thang máy  đóng , điện thoại reo.
“Vãn Chi, em về  ?”
Giọng   trầm thấp, quen thuộc đến đau lòng.
“Ừ.”
“Anh đang đợi  nhà, xuống .”
“  xuống.”
“Vãn Chi, em đừng quá đáng! Một tháng , em  đủ ?”
 bật ,  còn cay đắng như  — chỉ còn lạnh nhạt.
“Lại là câu đó. Lục Trầm An,    ầm,  chỉ  nghiêm túc.”
“Nghiêm túc hủy hoại cuộc hôn nhân của chúng  ?”
“Không. Là  hủy,   .”
Anh im lặng vài giây,  dịu giọng:
“Lên đây, chúng   chuyện. Có gì cũng  thể giải quyết.”
“Không  gì để .”
“Nếu em  xuống,  sẽ lên.”
“Anh  lên,  cũng  mở cửa.”
“Tạ Vãn Chi!”
 dứt khoát cúp máy.
Về đến nhà,  bàn  là bó hoa tươi và một tấm thiệp:
Vãn Chi, chào mừng em về nhà. — Trầm An
  một lúc,  ném thẳng bó hoa  thùng rác, xé vụn tấm thiệp.
Giờ mới nhớ đến việc tặng hoa — thì  nghĩa lý gì?
Kiếp , sinh nhật ,   bận họp.
 bệnh nặng,    công tác.
Khi  cần nhất,    từng ở đó.
Còn bây giờ,   cần nữa —    sốt sắng như thể  mất  báu vật.
Đêm muộn, điện thoại  reo.
Là Lý Thục Phân.
“Vãn Chi, con về  ? Trầm An  con  chịu về nhà.”
“Mẹ, con  còn là  của ngôi nhà đó nữa.”
“Con  bậy gì thế! Dù  chuyện gì, con vẫn là con dâu của !”
Giọng bà gấp gáp, như  ép    khuôn mẫu cũ.
“Mẹ, con và Lục Trầm An… thật sự  thể tiếp tục nữa.”
“Tại   thể? Có  nó  gì   với con ?”
 khẽ .
Nếu bà   chuyện, liệu còn   câu đó?