Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 283

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:41:29
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời quý độc giả tiếp tục theo dõi bộ chương truyện ở phần đây!

 

Tô Tử Khôn thấy sắc mặt Giang Tế nặng nề, vẻ cợt nhả cũng thu , khẽ hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì thì , em cùng chịu.”

 

Giang Tế lắc đầu: “Không , về nhà ngay bây giờ.”

 

Tô Tử Khôn lập tức hiểu , chắc chắn nhà họ Giang chuyện .

 

Lớn lên cùng từ nhỏ, chỉ cần thấy Giang Tế nhíu mày là Tô Tử Khôn vị tâm tư bạn .

 

Tô Tử Khôn an ủi: “Yên tâm, nếu cả đánh, nhớ gọi theo cùng.”

 

Giang Tế bĩu môi: “Anh thì ích gì chứ?”

 

Tô Tử Khôn buột miệng: “Cùng chịu trận, để cho m.ô.n.g nát như tương, kêu la thảm thiết.”

 

Giang Tế cạn lời: “Thôi, khỏi cần lo cho .”

 

Giang Tế bước vài bước, dừng bên cạnh Lâm Khê: “Anh về đây, em nhớ tự bảo trọng.”

 

Lâm Khê khẽ ừ một tiếng: “Được, tạm biệt .”

 

Giang Tế cúi xuống cô, đáy mắt lấp lánh một tia sáng khó tả: “Hẹn gặp em.”

 

Tô Tử Khôn kế bên, hào hứng hóng chuyện.

 

Kể từ khi nhận em gái, Giang Tế như biến thành một khác, ngày càng thấu hiểu sự đời hơn.

 

Đứa em trai nhỏ lớn khôn , còn mãi là đứa nhóc năm tuổi ngây thơ ngày nào nữa.

 

Giang Tế ở cửa, khẽ liếc .

 

Tô Tử Khôn lập tức theo sát phía : “Đi thôi, đại sư, tạm biệt nhé!”

 

Hai rời , các vị trưởng bối khác cũng lượt theo . Thần Toán Đường lúc chỉ còn Lâm Khê, Quý Hành và vài phụ .

 

Lâm Khê dặn dò: “Các vị phụ cứ về nhà , tin tức gì Quý Hành sẽ thông báo.”

 

Vu Huy gật đầu lia lịa: “Cảm ơn đại sư tay cứu , ngài vất vả .”

 

An Xuyên cách Đế Kinh hề gần, ngay cả máy bay cũng mất tầm hai tiếng đồng hồ.

 

Vu Huy rút điện thoại , dè dặt hỏi: “Đại sư Lâm, đặt vé máy bay cho ngài và đại sư Quý luôn nhé?”

 

“Không cần .” Lâm Khê nhẹ nhàng từ chối: “ cách riêng , cứ về .”

 

Tình hình khá đặc biệt, thực hư còn rõ ràng, cô thể mang theo quá nhiều thường.

 

Lỡ bất trắc xảy , cô thể nào lo liệu chu cho tất cả . Mang theo Quý Hành để đón bạn là đủ .

 

Lâm Khê khẽ vẫy tay.

 

Vu Huy hiểu ý: “Vậy chúng xin phép phiền đại sư nữa, sẽ chờ tin từ ngài.”

 

Ông liền hối thúc nhanh chóng rời .

 

Mẹ Khúc bước đến cổng kìm đầu : “ đến An Xuyên chờ con trai .”

 

cũng !” Vu Huy lập tức rút điện thoại đặt vé.

 

vị trí cụ thể của con cái, nhưng cứ đến An Xuyên là sẽ cơ hội gặp con sớm nhất.

 

Thế là, ông Khúc tức tốc chạy thẳng đến sân bay, dự định sẽ đến đồn cảnh sát để chờ tin tức từ đại sư Lâm.

 

Về phía bên , Quý Hành rụt rè hỏi Lâm Khê: “Chị đại, chúng sẽ đến An Xuyên bằng phương tiện gì ạ?”

 

“Đi xe ma.” Lâm Khê bình tĩnh niệm một pháp quyết.

 

Ngay lập tức, một chiếc xe ma màu vàng trắng từ từ hiện hình, đuôi xe lắc lư, xe chòng chành như sắp đổ.

 

Người tài xế ma vươn dài cái cổ ngoe nguẩy, vui vẻ thè lưỡi, cất giọng rợn : “Xe ma 1399 hân hạnh phục vụ quý khách, mời hai vị thắt dây an . Dự kiến mười lăm phút nữa sẽ đến nơi.”

 

thứ N thấy ma, Quý Hành vẫn khỏi rợn . Cậu lặng lẽ chui tọt ghế .

 

Mỗi cùng chị đại ngoài, cảm thấy kích thích sợ hãi, nhưng cũng đầy mong chờ chuyến .

 

Tiền Phú Quý mặt ở đây, thế nên chuyện đều dựa .

 

Cố lên nào, Tiểu Hành!

 

Tại nhà họ Giang.

 

Giang Tế vội vã lao nhà, lập tức thấy cả đang ghế sofa trong phòng khách.

 

Anh cả vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng thường thấy, nhưng đôi mày nhíu , cả toát một luồng hàn khí bức .

 

Trợ lý của cả là Hứa Ngôn Thừa bên cạnh, cúi chào: “Cậu hai, về ạ.”

 

Giang Đình khẽ liếc mắt sang, lạnh lùng lên tiếng: “Cuối cùng thì cũng chịu vác xác về nhà.”

 

Giang Tế bất giác bĩu môi.

 

Anh cả mở miệng buông lời châm chọc, hôm nay cứ như nuốt thuốc nổ .

 

Ai chọc giận ? Chẳng lẽ là thằng em út Giang Trì ư?

 

Giang Tế đưa mắt quanh quất, tìm kiếm bóng dáng thằng em út Giang Trì.

 

[]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-283.html.]

 

Trong phòng khách lúc , ngoài ba họ thì còn ai khác nữa.

 

Tính hơn hai tháng gặp Giang Trì . Thằng nhóc trời sinh là một kẻ dị biệt, đang ở thí nghiệm cho nổ tung cái gì nữa .

 

Nghe cho nổ tung nhà vệ sinh trướng công ty của chính nhà . Chẳng trách cả tức giận đến .

 

Giang Tế cúi đầu, thận trọng hỏi: “Anh cả, thằng em út Giang Trì ạ?”

 

Giang Đình khẩy một tiếng: “Cậu còn nhớ một thằng em trai ư?”

 

Giang Tế phản bác lời cả, rằng chỉ em trai, còn tìm cả cô em gái nữa.

 

Hừ! Em gái mà chỉ trai là , chắc chắn sẽ đời nào kể cho cả .

 

Trong ba em, tự nhận thông minh và may mắn nhất.

 

Sau em gái hậu thuẫn, chẳng ngán bất kỳ ai nữa.

 

Em gái siêu cấp đỉnh cao lợi hại, thế thì cũng lợi hại kém chứ!

 

Giang Tế ưỡn n.g.ự.c phơi phới, n.g.ự.c ưỡn thẳng, lưng cũng vẻ bớt cong vài phần.

 

Giang Đình thằng em trai thấp hơn nửa cái đầu, giọng lạnh như băng: “Cậu ý kiến với ?”

 

Một câu chất chứa áp lực nặng nề, khí thế của đầu gia tộc như một làn sóng vô hình ập tới.

 

Giang Tế ưỡn thẳng lưng ngay lập tức khom xuống, kìm mà rụt rè run rẩy mấy cái.

 

Em trai sợ cả là chuyện trời sinh, chẳng thể trách .

 

Anh cả ở ngay mặt, còn em gái đang ở tận chân trời góc bể.

 

Chỗ dựa vững chắc chẳng ở đây, lấy dũng khí để "lật kèo" chứ?

 

Lỡ mà cả "xử " hoặc "nhốt" , mấy tháng trời gặp em gái yêu quý!

 

Đến lúc đó van trời cũng vô ích, đến thượng đế cũng chẳng cứu nổi .

 

Vừa nghĩ đến khả năng đó, Giang Tế ngay lập tức cúp đầu, lưng cong veo như một con tôm luộc.

 

Đây là yếu đuối, đây là chiến lược.

 

Nếu một ngày em gái mặt ở đây, nhất định sẽ hùng dũng đối đầu với cả.

 

Những đổi trong nét mặt của Giang Tế, Giang Đình rõ như ban ngày.

 

Từ sợ hãi đến bất đắc dĩ đến vui vẻ, cả ngày cứ tủm tỉm ngớ ngẩn chẳng vì cái gì.

 

Anh khẽ xoa xoa vầng trán: “Cậu đang thầm mắng chửi trong bụng ?”

 

Giang Tế phủ nhận: “Không , em dám.”

 

Giang Đình thẳng với vẻ lạnh lùng, im lặng thêm lời nào.

 

Không gian phòng yên tĩnh đến đáng sợ, từng giây trôi qua với Giang Tế dài tựa cả năm, thể chịu nổi ánh mắt chất vấn của cả.

 

Cảm giác khó chịu cứ cuộn trào lên như thể đang "buồn ngoài" mà tìm mãi thấy nhà vệ sinh, quả đúng là một màn tra tấn tinh thần đến phát điên!

 

Giang Tế lén lút dịch chân lùi về vài bước, định bụng chuồn êm: “Anh cả, em đây, em còn lịch trình riêng nên đây ạ.”

 

Giang Đình thong thả từng chữ một: “Giang Trì mất tích .”

 

“Hả?!!” Giang Tế sững sờ: “Em út mất tích?”

 

Phạm Khắc Hiếu

Giang Trì thông minh lanh lợi, đầu óc phi thường, IQ, EQ đều thuộc hàng siêu đẳng, chính là một thiên tài chân chính.

 

Chỉ cần nó tự gây họa, thậm chí nếu ma quỷ bắt cũng thể thoát dễ dàng.

 

cái thằng nhóc luôn thích bờ vực nguy hiểm, nào cũng như đang khiêu vũ với tử thần .

 

Không sợ trời sợ đất, chỉ sợ cái điều duy nhất là nó thật sự mất tích mà thôi.

 

Giang Tế sợ hãi lắp bắp: “Anh cả, mau phái tìm em út , em cũng sẽ tìm… tìm để nhờ giúp đỡ.”

 

Em út thật là mất tích đúng thời điểm chút nào, em gái mới rời khỏi Đế Kinh thì thằng bé biến mất tăm.

 

Giang Tế sốt ruột giậm chân: “Em út cuối cùng xuất hiện ở ? Chúng mau tìm .”

 

Giang Đình vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Cậu đừng kích động.”

 

Một câu gợi lên nỗi đau sâu thẳm trong lòng, Giang Tế lập tức tan nát cõi lòng.

 

Anh ôm đầu gào thét: “Anh tỏ thờ ơ như ! Năm đó em gái mất tích cũng chẳng thèm để tâm, bây giờ em út mất tích cũng chẳng buồn đoái hoài.”

 

“Rốt cuộc quan tâm điều gì? Quyền lực! Địa vị! Tiền tài?!”

 

“Em hỏi , một Giang Trì cao lớn khỏe mạnh như ?!”

 

Vẻ mặt Giang Đình vẫn lạnh tanh, mặc kệ cơn giận dữ của Giang Tế.

 

Giang Tế nổi cơn tam bành, mắng chửi liên tục suốt ba phút, năng lộn xộn, .

 

Hứa Ngôn Thừa thể nổi nữa, tiến lên ngăn cản.

 

Giang Đình nhẹ nhàng liếc mắt ngăn cản: “Đừng quan tâm, cứ để mắng.”

 

Hứa Ngôn Thừa há miệng định gì đó, lẩm bẩm thành tiếng.

 

Loading...