Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 429
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:53:53
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kính mời quý độc giả tiếp tục bộ chương truyện bên !
Phó Kinh Nghiêu kiên định:
“Cùng , ?”
Lâm Khê ngẩng đầu, chọc nhẹ cằm :
“Chàng như đặt thời cổ đại tất sẽ gọi là hôn quân, cả ngày chẳng lâm triều, đến nỗi bá quan văn võ đ.â.m đầu cột mà can gián.”
“Ai đ.â.m cứ đâm.” Phó Kinh Nghiêu vòng tay ôm lấy nàng: "Nếu cùng , công việc của sẽ chẳng hề xao nhãng. Còn như chẳng , nào còn tâm trạng gì nữa.”
Lâm Khê trầm ngâm một lát:
“Ngày qua trải qua vài việc, hôm nay chẳng thiết ngoài.”
Nàng mỉm , đẩy nhẹ đang ghì :
“Kinh Nghiêu, năm nay hai mươi sáu xuân xanh, tự thể lo liệu công việc, cần lớn luôn kề cận?”
Phó Kinh Nghiêu nhướng mày:
“Dẫu tám mươi sáu tuổi, vẫn cần nàng. Cả kiếp , đều cần nàng.”
Lâm Khê giơ bốn ngón tay lên:
“Ta hứa hôm nay sẽ chẳng rời khỏi nhà, ngoan ngoãn ở , nếu ...”
Người đàn ông giơ tay, khẽ lắc đầu.
Những đầu ngón tay ấm áp đặt lên môi nàng, Lâm Khê bất giác nhớ cảnh tối qua bôi thuốc cho , tim nàng bỗng đập mạnh.
“Ta...”
“Khê Khê, chớ thề thốt gì.”
Phó Kinh Nghiêu nhẹ vuốt khóe môi nàng, nét mặt trở nên nghiêm túc:
“Nàng , cứ tự ý đó.”
Lâm Khê khẽ gập bốn ngón tay, đôi mắt ánh lên nụ :
“Đây nào lời thề, chỉ là 'tứ chỉ' của thôi.”
“Trời mà dám giáng phạt , quyết cho nó một trận nên .”
Phó Kinh Nghiêu bật :
“Ta sẽ giữ chặt thủ cấp nó cho nàng.”
Giang Đình bỗng chốc khuất núi, Giang gia ắt hẳn lâm cảnh hỗn loạn, cục diện Đế Kinh cũng đổi .
Hôm nay, Trần Chiêu bận rộn đến cuống quýt cả lên, buộc đến chốn sự vụ để giải quyết một vài công việc trọng yếu.
, ngày mai và ngày đều là ngày nghỉ lễ.
Ta là chủ nhân, tự quyết định .
Phó Kinh Nghiêu lưu luyến chẳng nỡ rời , giọng trầm xuống:
“Khê Khê, đợi trở về.”
“Hẹn gặp nàng tối nay.”
Lâm Khê tiễn , giường thẫn thờ, trong tâm trí cứ văng vẳng lời tượng thần .
“Ngươi cùng đồng căn đồng loại!”
Thích Không từng với nàng lời tương tự:
“Ngươi, mảnh vỡ cùng Dracula, thảy đều đồng nguyên. Ngươi vốn chẳng nên tồn tại cõi đời .”
Một kẻ thể dối, song hai từng gặp mặt chung lời , thì thể là giả dối.
Cớ gì mảnh vỡ xuất hiện bên cạnh nàng?
Thiên lôi vì mãi đeo bám nàng trừng phạt?
Quyển sổ sinh tử ghi danh nàng?
Chân tướng hiện rõ ngay mắt.
Lâm Khê nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, đôi môi nhợt nhạt.
Nếu quả thật nàng là...
Phó Kinh Nghiêu sẽ ?
Liệu nàng gây tổn thương cho ?
Lâm Khê khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác thôi thúc mãnh liệt.
, chính ngươi! Mau trở về!
Nhanh chóng đến bên chúng !
Đến đây! Đến đây mau!!!
Lâm Khê lấy bảy mảnh vỡ , phẫn uất nện mạnh xuống đất, thốt lời nguyền rủa tục tĩu đến bất ngờ.
“Khốn kiếp! Đồ c.h.ế.t tiệt!!!”
Bảy mảnh vỡ ngay ngắn sàn, vẫn động đậy.
Lâm Khê hít sâu, cố đè nén cơn giận.
Nàng là .
Nàng là Lâm Khê.
Nàng là thê tử của Phó Kinh Nghiêu.
Chỉ thôi.
Lâm Khê xổm xuống, đối diện với những mảnh vỡ đen kịt.
“Chờ đấy! Sớm muộn gì cũng tìm cách nghiền nát các ngươi, quăng xuống biển sâu cho cá dữ nuốt trọn!”
Trước mắt nàng bỗng lóe lên một luồng sáng, thứ ánh sáng kỳ lạ rực rỡ như sắc đen ngũ thải.
Trên mảnh vỡ hiện một dòng chữ cổ, nét chữ xiêu vẹo, nguệch ngoạc tựa phù chú ma quái.
Lâm Khê kề sát quan sát:
“Thứ quỷ quái gì đây?”
Dòng chữ đảo ngược, ánh sáng lập lòe chớp nháy.
Có chút giống kiểu chữ Vân Triện, một dạng chữ chuyên dụng của Đạo giáo.
Lâm Khê cố nhận hai chữ:
“Phong Ấn...”
Ngày , một vị tiền bối nào đó phong ấn mảnh vỡ .
Không, đúng hơn là phá nát thứ quái dị .
Kẻ nào sức mạnh kinh hồn như ?
Liệu còn tại thế chăng?
Lâm Khê day vò trán, nhớ lời tiên đoán của Thích Không.
Trời long đất lở, bên cạnh quái vật sẽ một luồng sáng, cố gắng ngăn cản thế giới hủy diệt.
Đây là tử cục, vẫn còn một đường hy vọng.
Vấn đề là, để tìm tia sáng ?
Lâm Khê xếp bằng, thử thi triển thuật bấm độn để tìm kiếm tia hy vọng , nhưng một sức mạnh vô tận cản trở nàng, thậm chí còn nuốt chửng cả nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-429.html.]
[]
Không cách nào dò !
Người ảnh hưởng quá lớn đến thế gian, mệnh cách kỳ lạ, ai thể tính toán .
Thôi thì, thuận theo tự nhiên.
Sống thì sống, sống thì cùng quy tiên.
Lâm Khê bình thản xuống giường, chuẩn phó mặc hết thảy sự.
Trong cơn mơ màng, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên bên tai. Nàng trở , kéo chăn trùm kín đầu.
“Ai thế? Ban ngày ban mặt mà gõ cửa...”
Cốc cốc cốc cốc!!
Rõ ràng là bốn tiếng gõ!
Người gõ ba tiếng, ma quỷ gõ bốn tiếng.
Lâm Khê bật dậy, sắc mặt lập tức đổi.
Ma quỷ gõ cửa giữa ban ngày, hẳn là điềm chẳng lành.
Hoặc là quỷ si, hoặc là quỷ vương.
Bất luận là kẻ nào, dám quấy rầy giấc ngủ của thì đều đáng đánh!
Lâm Khê tức giận lao xuống lầu, từ ngoài cửa chính luồng âm khí nồng đậm tràn .
Nàng mở cửa, giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u quỷ, giơ tay đ.ấ.m mạnh một quyền.
“Aaaa! Đừng!!”
Con quỷ co rúm thành một cục, kêu thảm thiết:
“Ta thừa nhận là kẻ , xâm nhập gia trạch, trộm cắp ba nghìn đồng, nhưng ông trời giáng phạt .”
“Ta chết! Đại nhân xin tha mạng!!”
Lâm Khê dừng tay, lạnh lùng liếc nó một cái:
“Bạch quỷ mới qua đời, cớ gõ cửa nhà ?”
Con quỷ sợ hãi vô cùng:
“Đại nhân bảo gõ, ô ô ô... Ta .”
Quỷ mới c.h.ế.t thường quên hết ký ức, nhát gan, âm khí yếu ớt, hỏi gì cũng chẳng tra .
Lâm Khê mở Quỷ môn, toan ném nó trong thì đầu vang lên một giọng quen thuộc.
“Đồ nhi, lâu gặp.”
Huyền Không đạo trưởng khoác áo bào trắng, tay cầm khóa câu hồn, mặt là nụ rạng rỡ.
Lâm Khê bấy giờ mới vỡ lẽ, bèn buông tay khỏi con quỷ:
“Mau mang nó xuống địa phủ, sáng sớm quấy nhiễu dân làng.”
Con quỷ nhỏ tiếng phản bác:
“Ta nào ...”
Huyền Không đạo trưởng hắng giọng, nghiêm túc :
Phạm Khắc Hiếu
“Đây việc của ngươi, từ Quỷ Môn dọc theo đường Hoàng Tuyền, đến cổng tìm Quỷ .”
Con quỷ ngẩn ngơ:
“Đại nhân, hiểu.”
Huyền Không đạo trưởng trợn mắt lườm, một cước đá mạnh, tiễn thẳng nó Quỷ Môn:
“Mấy linh hồn mới bắt về dạo kém thông minh đến thế, còn phiền đến Bạch Vô Thường đại nhân tay, đúng là uổng phí công sức.”
Lâm Khê cất lời hỏi:
“Sư phụ, đến đây gì?”
“Hì hì.” Huyền Không đạo trưởng một tiếng cợt nhả, ảnh nhanh như chớp lẻn trong khách phòng:
“Ôi chao, đồ của sống sung túc quá đấy nhỉ, tiểu tử nhà họ Phó ? Còn mau bái kiến sư phụ của ngươi ư?”
Lâm Khê khép cửa :
“Chàng ở nhà, xuất môn việc .”
Huyền Không đạo trưởng kinh ngạc:
“Đồ , con sa ngã , tự cứ nhà phó mặc chuyện, để phu quân kiếm tiền nuôi, chậc chậc.”
Lâm Khê nên lời.
Bao năm tháng qua , sư phụ của nàng vẫn chẳng hề đổi chút nào.
Những vị lão nhân tựa như đúc cùng một khuôn, cứ thích trêu chọc nàng, dò la chuyện của nàng.
Lâm Khê ngẩng cao cằm:
“Phu quân của con nuôi con, sư phụ điều gì bàn luận chăng?”
“Không, ý kiến gì hết.”
Huyền Không đạo trưởng giơ hai ngón tay, vẻ mặt dần trở nên gian xảo:
“Ấy chà, phu quân của con nuôi con thật đó nha~~”
“Hai đứa trải qua bao , kể tường tận cho sư phụ xem... Ui da!”
Lâm Khê tóm lấy tai ông:
“Nếu còn dám buông lời phỉ báng, con sẽ ném sư phụ Quỷ Môn.”
Luồng khí tím vờn quanh thể nàng khiến Huyền Không đạo trưởng chợt rùng .
, quả đúng là sợ hãi.
Khí tím bao phủ đỉnh đầu, cả linh hồn lão run rẩy, một loại thôi thúc mãnh liệt quỳ phục dập đầu.
Huyền Không đạo trưởng dám tiếp tục bông đùa, vẻ mặt bỗng nghiêm túc hẳn:
“Đồ , đùa nữa, tới đây chuyện quan trọng .”
Lâm Khê cắt ngang:
“Bớt lời thừa thãi , thẳng trọng điểm luôn.”
Huyền Không đạo trưởng liếc ngang liếc dọc, thấy ai, cũng chẳng con quỷ nào ẩn nấp, liền hạ giọng thì thầm.
“Ta thấu hiểu chân tướng về mảnh vỡ là thứ gì.”
Lâm Khê hỏi thẳng:
“Đó rốt cuộc là gì?”
Huyền Không đạo trưởng lắc đầu, giọng chậm rãi:
“Là tà khí thượng cổ.”
“Truyền thuyết kể rằng từ thời viễn cổ xa xưa, khi hồng hoang sơ khởi, hỗn độn mới phân khai, trời đất chia thành ba giới: Nhân gian, Thiên Đình và Minh Đô.”
“Minh Đô tràn ngập tà khí, nơi đó chính là một địa ngục trần gian thực sự. Mười tám Quỷ Đế ở mười tám tầng địa ngục, với uy lực ghê gớm, kinh thiên động địa, âm mưu nổi loạn, lật đổ thiên địa tuần và khai chiến cùng chư thần cửu tiêu.”
“Kể từ đó, chư thần tiêu vong, tà khí cũng tan biến.”
“Thế gian còn thần linh, cũng chẳng còn một tia tà khí nào tồn tại.”
“Nhân loại trở thành chủ nhân của thế giới, đón mừng ánh thái dương rạng rỡ.”