“Ai đó? Nửa đêm  còn bật đèn gì nữa,  cho   ngủ  hả?”
 
An Ninh  vệ sinh đêm, dụi mắt càu nhàu khi tiến đến gần chiếc đèn tường vàng vọt trong phòng ăn.
 
Nghe thấy giọng , sự kích động của An Nhiên càng tăng thêm. An Nhiên   kẹp chặt, càng hít  một ngụm khí lạnh. Cả   tự chủ  ngửa  , chiếc cổ thon dài tạo thành một đường cong mong manh như thiên nga sắp chết.
 
“… Rót một ly nước uống, cô   ?”
 
 từ trong bóng tối lộ  nửa , chắn ở cửa bếp, thong thả chỉnh  chiếc áo choàng ngủ.
 
“Cô… Cô cả?”
 
An Ninh giật . Đến đây gần một tháng, cô  tai  mắt thấy, đương nhiên   là  thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Bùi. Đối với , cô  càng thêm kiêng dè và lấy lòng.
 
“Không  ngày mai sẽ  nghỉ dưỡng với bố  ? Nghỉ ngơi sớm .”
 
“À, .  chỉ  ngang qua thôi, Cô cả cứ thong thả uống, chúc ngủ ngon.”
 
An Ninh   ý  đuổi  của , liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
 
Cánh cửa phòng đóng sầm , phía  lưng  mới dán  một cơ thể ấm áp, run rẩy.  đưa tay  , vuốt ve mái tóc mềm mại của An Nhiên, âu yếm với em .
 
“Tiền còn đủ dùng ?” Em  gật đầu.
 
“Lát nữa chị chuyển  thẻ của em.”
 
Em  lắc đầu.
 
“Tiền công thôi.”
 
An Nhiên  giờ luôn tự ti về giọng  và cách phát âm của .  lúc  bếp tối om,  tiện dùng thủ ngữ.
 
Em  đành  lên tiếng, khẽ lộ  đầu lưỡi đỏ mềm mại qua kẽ môi: “Không  tiền.”
 
Em  như một chú cún con   cưng nựng, kiên quyết  tự  dâng hiến miễn phí: “Không cần cho tiền.”
 
Hơi thở phả  bên mặt , nhồn nhột, mang theo sự nóng bỏng khác thường. Không đúng.      em . Hàng mi dài của An Nhiên khẽ rung động trong ánh sáng mờ ảo,  vén lên, để lộ đôi mắt ướt đẫm mồ hôi. Ánh mắt em  vẫn còn mơ hồ.
 
 đưa tay chạm  trán em . Quả nhiên sờ thấy một mảng nóng hổi: “Em  sốt .”
 
An Nhiên tưởng  đang ám chỉ điều gì đó, thành thạo cọ cọ  lòng bàn tay : “Nóng…  thử ?”
 
“Không  ý đó.”  dở  dở .
 
Vào thu,  là nửa đêm, khi chúng   loạn trong bếp, An Nhiên  khoác tất cả quần áo  thể che  lên  . Bản  em  cứ thế chịu lạnh giữa lúc nóng lạnh đan xen,  tránh khỏi  bệnh. 
 
Khi tỉnh táo, An Nhiên luôn tự ti, kiềm chế,  gì  gì cũng  nghiêm túc, giữ đúng giới hạn, sợ   chán ghét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-em-ke-khiem-thinh-rat-khien-nguoi-ta-thuong/chuong-3.html.]
 
Chỉ trong chuyện tình ái, em  mới  chút dính .  khi  bệnh, bản năng “cún con”  kìm nén   vô thức trỗi dậy từ sâu trong xương tủy.  dẫn em  về phòng, dỗ em  đắp chăn  xuống.
 
Sáng hôm ,   mở cửa phòng,  thấy An Nhiên cuộn tròn trong chăn,  tựa  tường cạnh cửa. Chiếc chăn quấn kín mít, chỉ lộ  nửa khuôn mặt nhỏ, tóc tai lòa xòa bám  trán.
 
Có lẽ em   tỉnh giấc khi  tiếng mở cửa, hàng mi khẽ rung lên. Đôi mắt  mở hẳn còn vương một lớp  nước, nhưng vẫn cố chấp  về phía .
 
Sau đó cả ngày hôm ,  dỗ thế nào em  cũng  chịu,  uống thuốc xong, rõ ràng buồn ngủ nhưng  chịu ngủ, cứ  theo  đến phòng ăn dùng bữa sáng,  đến thư phòng  việc.
 
Khi   ban công  điện thoại, em  cũng  ở cửa canh chừng,  xa  gần.
 
Buổi tối  tiệc ở sảnh chính của biệt thự.
 
Buổi chiều khi chuyên gia trang điểm đến, An Nhiên vẫn mở to đôi mắt mờ mịt, yên lặng   chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh bàn trang điểm  .
 
 sờ trán em  để kiểm tra nhiệt độ: “Còn khó chịu ? Dính  thế  .”
 
An Nhiên ngước mắt  , đáng thương và bất lực “ừm” một tiếng,  dùng thủ ngữ hỏi: “Có  em quá vô dụng ? Xin  chị.”
 
Viền mắt em  dần đỏ lên,  nước đọng  trong con ngươi. Hàng mi dài rũ xuống, khẽ rung động như cánh bướm.  em  vẫn cố nhịn  để nước mắt rơi xuống, chỉ khịt mũi nhẹ, như một con vật nhỏ  uất ức nhưng  dám lên tiếng.
 
 thở dài, đặt bàn tay lên gáy em , ấn nhẹ  phần tóc ngắn, cúi xuống khẽ chạm  khóe môi em .
 
Mắt An Nhiên lập tức mở to. Em     ngờ đến nụ hôn an ủi chỉ vỏn vẹn hai giây , chỉ ngây  ngẩng đầu  .
 
Ngón tay  trượt xuống dọc theo gáy, vuốt ve hai  theo đường cong vai và cổ tuyệt  của em , nhẹ nhàng véo vài cái  đốt sống gáy của em .
 
An Nhiên liền như một món đồ chơi chạm  là kêu, miệng tràn  tiếng ư ử  thút thít, giọng  còn mang theo âm mũi,  ngoan  gợi cảm  đáng yêu: “Đi cùng dì giúp việc xuống bếp nhỏ ăn chút cơm tối,   ngủ .”
 
“Lát nữa tiệc tùng xong, chị chào hỏi một vòng  sẽ lên với em. Ngoan nào.”
 
An Nhiên dùng thủ ngữ: “Đợi chị, ở phòng chị.”
 
“Được, bảo bối ngoan.”
 
Đây là  đầu tiên em    gọi bằng cái tên  mật như , phản ứng chậm chạp,  hổ đến mức   đặt tay chân  .
 
 em  cũng  xoa dịu, cuối cùng cũng chịu  dậy cứ   một bước  ngoái đầu  .
 
 Sau khi trang điểm xong, khi  xuống lầu  ngang qua bếp nhỏ ở cánh Tây biệt thự  vặn  thấy An Ninh đang chuẩn  rời nhà mắng mỏ An Nhiên.
 
An Ninh đầy tham vọng, tuy  con trai   cùng huyết thống, nhưng vẫn mong em    nhà họ Bùi sẽ  chút cơ duyên.
 
Cô  khuyến khích em  tranh thủ nhiều hơn: “Đừng  nữa, tranh thủ một chút ! Con cam tâm để cô  cưỡi lên đầu  mưa  gió ?”
 
“Cô ” chỉ ai thì  cần  cũng . An Nhiên cúi đầu thấp, tai đỏ bừng, rõ ràng đang thất thần.