lơ đãng bỏ .
 
Có lẽ An Ninh  , đối với An Nhiên, việc   “cưỡi lên đầu” là phần thưởng mà em  tự tìm cách  , chứ   hình phạt.
 
Bữa tiệc tối kết thúc  hề dễ dàng. Trong bữa tiệc,  vài đối tác tiềm năng  mặt đều là những tiền bối trong ngành.
 
  lượt chào hỏi, trò chuyện  uống vài vòng rượu cho đến khi khúc nhạc  tiệc  đổi vài , tiếng   của khách khứa dần trở nên uể oải,  mới  thể rút lui.
 
Xách chiếc váy  hội đuôi cá cổ yếm màu trắng, bước  đôi giày cao gót nhọn mũi bằng satin màu xám bạc, thong thả  về phía phòng ở cánh Tây.
 
Rượu vang đỏ  uống dần ngấm, bước chân   khỏi  chút chông chênh  đến cửa phòng, chốt cửa “cạch” một tiếng, cửa  mở  .
 
 theo bản năng lùi  hai bước, cơ thể lập tức mất thăng bằng, lảo đảo sắp ngã sang một bên,  thở nóng bỏng của An Nhiên như sương mù lập tức bao trùm lấy .
 
Em  thu cánh tay , nhẹ nhàng ôm lấy eo ,  lập tức cảm thấy nửa   lơ lửng. Mặc dù đang mang giày cao gót tám phân, nhưng  chân   còn điểm tựa  em  nửa đỡ trong vòng tay. Hóa  An Nhiên cao đến  ?
 
“Uống rượu  ?”
 
“Bùi Nhược, em   …”
 
Hai câu  vang lên cùng lúc.
 
 và An Nhiên cùng  đầu , chỉ thấy ở cuối hành lang đang  một  đàn ông mặc vest đen.
 
Cổ áo sơ mi thắt cà vạt kẻ sọc xám bạc, cổ tay lộ  chiếc đồng hồ  mặt  phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo  đèn. Sau cặp kính gọng mảnh mạ vàng là một gương mặt trẻ trung, tuấn tú, mắt phượng, đồng tử đen láy sâu thẳm.
 
“Vừa nãy thấy em  vẻ  say ở  lầu, nên  lên xem  cần giúp đỡ .”
 
Anh   sảng khoái, đường hoàng bước tới. Ánh mắt tự nhiên lướt qua tư thế  mật của  và An Nhiên.
 
“Không  phiền hai  chứ?”
 
“Không .”  vỗ vỗ tay An Nhiên đang ôm eo , giọng  dịu nhẹ: “Thả chị xuống  .”
 
Vai An Nhiên rõ ràng cứng đờ, từ từ buông cánh tay .
 
“Chắc hẳn đây là  em trai kế mới của em?” Người đàn ông  theo ánh mắt của  về phía An Nhiên, chủ động chào hỏi: “Chào ,  là chồng  cưới của Bùi Nhược, Tống Thử Quân.”
 
“Chồng  cưới?”
 
Môi An Nhiên khẽ động, lặp . Da em  mất  huyết sắc với tốc độ  thể  thấy bằng mắt thường, từ gò má dần lan xuống cổ, cuối cùng ngay cả đầu tai cũng trở nên trắng bệch trong suốt.
 
 bước lên một bước,  chắn  em : “An Nhiên, em  trong  .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-em-ke-khiem-thinh-rat-khien-nguoi-ta-thuong/chuong-4.html.]
Em  thất thần  , bước chân loạng choạng   phòng, ngay cả cửa cũng quên đóng. Giây tiếp theo, bên trong truyền đến tiếng “loảng xoảng” của lọ sứ rơi xuống đất, tiếng thủy tinh vỡ tan và một tiếng hít khí lạnh  kiềm chế nhưng run rẩy.
 
 
 “Xin , thất lễ .”
 
 chỉ kịp gật đầu chào Tống Thử Quân  bước  phòng. 
 
Chiếc bình sơn thủy men xanh phấn màu mà  đó đặt  giá hoa gỗ lê  biến mất. Mảnh vỡ vương vãi khắp sàn. An Nhiên đang  xổm  thảm, đầu ngón tay kẹp một mảnh sứ nhỏ  cạnh sắc, lúng túng  gom các mảnh vỡ .
 
Thấy  bước , em  hoảng hốt ngẩng đầu  , cơ thể căng cứng, dùng thủ ngữ: “Xin . Không  cố ý.”
 
Khóe miệng ngón cái tay trái của em    cắt một vết, các khớp ngón tay dính những mảnh sứ nhỏ li ti, vài vết xước nông hơn cũng đang rỉ máu. Những giọt m.á.u thấm qua kẽ tay, nhỏ xuống mảnh sứ mà em  đang nắm chặt.
 
Rồi tiếp tục chảy xuống, rơi  tấm thảm màu lông lạc đà, từ từ lan rộng, cực kỳ chói mắt.
 
“Sao   thương nặng thế ?”  kéo em  dậy.
 
Gọi  mang hộp y tế đến, mỗi  bông tẩm cồn chạm  vùng da  thương, đầu ngón tay của An Nhiên đều khẽ run lên nhưng em   tránh.
 
“Đau ?”
 
Em  cố sức lắc đầu, tay   nắm chặt, chỉ  thể : “Không đau, xin .”
 
“Không cố ý ,  kiểm soát . Xin .” Em  cố gắng dùng tay    thương nặng lau  những giọt nước mắt đang lăn dài  mặt.
 
Bị  ngăn , em   lúng túng : “Xin .”
 
Nói xong liền cúi đầu xuống, những giọt nước mắt treo  hàng mi dài như những hạt châu  đứt dây, rơi xuống liên tục. Bờ vai gầy gò khẽ rung lên, khiến lòng  mềm nhũn.
 
Đang sát trùng vết thương  một nửa,  thấy vết thương quá sâu đến tận xương,  lập tức từ bỏ ý định tiếp tục xử lý: “Đi bệnh viện.”
 
Chiếc xe từ cổng  biệt thự lướt  êm ái.  giữ tốc độ xe ở mức giới hạn cao nhất, chẳng mấy chốc  lao  khu trung tâm thành phố. Ngoài cửa sổ xe, đường nét các tòa nhà cao tầng như  tua nhanh, nhanh chóng lùi về phía .
 
Đèn neon  lượt sáng lên, những luồng sáng rực rỡ tràn qua gò má An Nhiên, chiếu sáng một bên mặt em . Ánh sáng li ti chạm  hàng mi của em ,  theo chuyển động của xe, từ từ nhạt dần ở đường quai hàm.
 
An Nhiên vẫn luôn   ngoài cửa sổ. Biển báo lối  đường hầm vụt qua, ngay  đó chiếc xe chui  đường hầm. Màu sắc bên ngoài biến mất ngay lập tức, chỉ còn những bức tường trắng đơn điệu lướt qua mắt.
 
Thần sắc của em  hiện rõ hơn  cửa kính xe.  nghiêng đầu,   thấy lông mày em  khẽ cau , ẩn chứa vài phần bâng khuâng khó nhận . Hơi thở  nhẹ, nhưng mang theo cảm giác nặng nề, cả  như  bao phủ bởi một lớp ưu tư nhàn nhạt,  là  tâm trạng   định.
 
Đồng tử của em  khẽ xoay, xuyên qua ánh sáng và bóng tối từ cửa sổ xe, cuối cùng bốn mắt   cũng hội tụ.
 
Em  gần như ngay lập tức  đầu , hai tay đột nhiên nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối như chú chó lớn  bắt quả tang  trộm chủ, đôi tai vô hình rũ xuống: “Xin .”