“Sao em  thích xin  thế? Trước đây cũng  ?”
 
Em  lắc đầu: "Trước khi ,   ai ,  ai quan tâm,  xin  cũng vô ích."
 
Xe dừng  khoa cấp cứu bệnh viện,  đưa An Nhiên  trong. Vết thương ở tay trái của em  vẫn còn băng gạc tạm thời, vết m.á.u  loang  một mảng nhỏ.
 
Chào hỏi xong, y tá dẫn chúng   phòng xử lý để khâu vết thương. Em   hề hé răng một lời, mắt  chớp, lông mày cũng  nhíu , chỉ  sắc mặt tái nhợt hơn bình thường.
 
Ra khỏi phòng xử lý,  chuyển lời dặn dò của bác sĩ cho em  từng câu từng chữ.   một câu, em   nhẹ nhàng gật đầu một cái,  hề phản đối bất cứ điều gì.
 
Chỉ đến khi   về việc mỗi ngày  đến tìm  để  thuốc, em  mới  chút phản ứng khác.
 
Em  lắc đầu, lộ vẻ  bất an: "Không   phiền chị. Chị bận. Anh ,  thích."
 
 nhíu mày: "Ai?"
 
Em   im bặt, chỉ tránh né ánh mắt của .
 
An Nhiên  tính cách hướng nội, tự ti và dễ . Nếu   kiên quyết đề nghị giúp em   thuốc, e rằng em  sẽ  tìm  khác giúp đỡ.
 
Sau  việc  băng, bôi thuốc mỡ,  sạch vết thương đóng vảy. Dù  trốn trong phòng, đau đến run rẩy đầu ngón tay, toát mồ hôi lạnh, em  cũng chỉ tự  xử lý trong nước mắt, thậm chí một lời than vãn cũng  .
 
Em  luôn đặt  quá thấp, thấp đến mức cảm thấy  phiền  khác là một sai lầm, ngay cả nỗi đau cũng  giấu . Không ai từng xót xa cho em , nên em  cũng   cách xót xa cho chính .
 
 thở dài một : "Tay lành chậm,   mà livestream,   mà  video?"
 
Em  ngạc nhiên mở to mắt,  hoảng loạn  ngượng ngùng: "Chị, chị xem ?"
 
"Ừ. Lần nào cũng xem."
 
Lông mày An Nhiên nhíu , rõ ràng em  lập tức  một nỗi phiền muộn mới: "Video, nấu ăn  ."
 
" fan đều  em là blogger kho báu của họ."
 
Em  kìm nén mãi  mới : "Bình luận  bậy."
 
"Bình luận gì? Những cái  em là blogger kho báu,  những cái gọi em là vợ?"
 
Đầu tai An Nhiên đỏ lên ,  đó sắc đỏ như thủy triều lan khắp má, đỏ đến tận gốc cổ. Đỉnh đầu em  gần như bốc khói, quên mất tay  vẫn còn băng bó, em  định dùng thủ ngữ.
 
Bị  giữ tay , em  mới mở miệng, vội vàng : "Em  , vợ, họ."
 
"Vậy là vợ của ai?"
 
"..."
 
Em   hổ đến  chết, ngại ngùng liếc   một cái. Đôi mắt đen láy long lanh như thủy tinh.
 
  hề  cảm giác  đang bắt nạt em .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-em-ke-khiem-thinh-rat-khien-nguoi-ta-thuong/chuong-5.html.]
 
Em  vội vàng giải thích như , cuối cùng cũng hoạt bát hơn một chút so với lúc  đường đến bệnh viện cũng khiến  yên tâm hơn.
 
"Fan đều  em nấu ăn ngon, nhưng chị   ăn  nào."
 
"Nấu, em  cho chị."
 
"Vậy nên chị  giúp em  thuốc. Em lành chậm, chị   cơm ăn. Đây mới là  phiền chị, em hiểu ?"
 
"Không , cũng . Vết thương nặng hơn, cũng  ."
 
"Đồ ngốc."
 
Bàn tay   băng mới của An Nhiên   nhẹ nhàng nắm gọn trong lòng bàn tay.
 
Em   dám cũng  nỡ rút về,   mặt , ngoan ngoãn cúi đầu   hệt như một chú chó lớn ngoan ngoãn.
 
Buổi tối khi đưa em  về nhà, nghĩ tới chuyện hai ngày nay An Nhiên  sốt,    thương, thật lắm tai ương nên ôi dừng  ở cửa phòng em  một lát: "Vẫn khó chịu lắm ? Có cần chị ở  với em một lát nữa ?"
 
"Không,  cần." Em  đỏ tai,  một cách khô khan: "Không khó chịu nữa ."
 
 đưa tay sờ trán em .
 
Em  nhẹ nhàng dùng trán và má cọ  một cái. Rõ ràng trán vẫn còn  nóng,  lẽ tay vẫn còn cảm giác đau nhức. Thế nhưng chỉ cần một lời hỏi thăm, một chút quan tâm là em   lộ  vẻ mặt mãn nguyện như .
 
Rõ ràng An Nhiên  ghi nhớ yêu cầu của , khi tay đỡ hơn một chút, em   xuống bếp nấu cơm  đó mang đến công ty.
 
Sớm hơn một chút, Tống Thử Quân  đến, mang theo đầy đủ thành ý hợp tác. Kế hoạch phát triển khu phức hợp thương mại phía đông thành phố  trải   mặt , trong đó ngay cả chi tiết các tiện ích phụ trợ, kế hoạch vận hành   cũng  ghi chú rõ ràng.
 
Thương thảo cả buổi sáng,  mới tiễn   , bà nội  gọi điện thoại ngay lập tức.
 
Thời gian của bà căn quá chuẩn cứ như   đang báo tin cho bà : "Sao  giữ Thử Quân ở  ăn cơm?"
 
"Anh  cái gì cũng  với bà ."    cửa sổ, châm một điếu thuốc mảnh.
 
 khép hờ mắt,  làn khói nhẹ nhàng bốc lên, như một đám bông mềm mại, từ từ trải rộng và tan biến trong  khí.
 
"Cháu trách nó  gì? Là bà  hỏi nó! Cháu chẳng  gì với bà cả, lẽ nào  đợi  chuyện   đấy , bà già  mới  quyền   ?"
 
Đầu dây bên  truyền đến tiếng gậy chống nặng nề gõ xuống đất.
 
 nhíu mày, quen thuộc trấn an: "Bà đừng giận. Có  giờ   uống thuốc xong ? Lần  cứ hỏi thẳng cháu, cháu cũng sẽ  hết."
 
"Hừ, cháu  hậu sự thì nhanh thật đấy." Bà khẽ hừ một tiếng, bắt đầu theo đà câu chuyện mà  tiếp.
 
Cảm nhận  ánh mắt nóng rực  lưng,  như  cảm giác mà  đầu .  lúc  thấy An Nhiên đang xách bốn tầng hộp cơm,  ngượng nghịu ở cửa.  vẫy tay về phía em, An Nhiên liền ngoan ngoãn đặt hộp cơm lên bàn ,   về phía .
 
  đưa tay lên, em   thành thạo đưa cái đầu mềm mại của   lòng bàn tay  mặc sức vuốt ve.  xoa mấy cái, cảm thấy  đủ. Năm ngón tay nhẹ nhàng lướt xuống theo đường nét khuôn mặt thanh tú của em .