Từ xương chân mày ưu việt, đến đường hàm sắc sảo nhưng  toát lên vài phần mềm mại. Đầu ngón tay lướt  làn da mịn màng  cằm em , vuốt ve mấy cái như vuốt ve một chú chó con.
 
Có lẽ An Nhiên thấy ngứa nên em  khẽ vặn đầu,   giữ cằm cố định .
 
Em   dấu tay cho : "Không vui, tại ?"
 
Đôi mắt chuyên chú trông thật trong sáng và thanh thoát,  khiến lòng  ngứa ngáy.  dứt khoát bật loa ngoài điện thoại,  tắt tiếng, đặt sang một bên, dập tắt điếu thuốc, rảnh tay ôm lấy mặt An Nhiên: "Hôn một lát."
 
" ,  hợp tác   bà thúc đẩy.   nhóc nhà họ Tống cam tâm tình nguyện nhượng đất, nhượng lợi, cháu còn  gì mà giận? Hay là cháu cố ý gây sự với bà nội? Cháu đừng trách bà nội, bà nội cũng là vì  cho cháu. Cậu nhóc nhà họ Tống sạch sẽ, gia thế trong sạch. Hợp tác với gia đình chúng  từ đời  sang đời khác,  còn  cảm tình với cháu."
 
"Hơn hẳn cặp  con chỉ  trèo cao . Bố cháu là đồ vô dụng, bà cũng sẽ  để ông  gánh vác việc lớn, nhưng cháu thì khác. Cháu  quên,  cháu cũng  vẻ bề ngoài hấp dẫn, đến cuối cùng thì ! Cháu thích kiểu nào thì chơi đùa thôi. Đừng để cả tấm chân tình của   ngoài, hiểu ?"
 
"Bùi Nhược, cháu thông minh,  năng lực. Bà nội tin cháu hiểu chuyện,  một  điều bà  cần   quá rõ ràng."
 
An Nhiên liên tục mất tập trung, liếc  màn hình điện thoại đang sáng. Em  định mở miệng  chuyện, nhưng đúng lúc   chớp lấy cơ hội, xâm nhập  khoang miệng hôn từ trong  ngoài.
 
Tiếng nước chụt chụt, em  khó khăn lắm mới lùi  nửa centimet để thở,  chỉ  điện thoại.
 
"Không tin chị ? Tập trung một chút."
 
"Bà nội giận, em."
 
 thờ ơ "Ừm" một tiếng,  đuổi theo mút lấy đôi môi ướt át    l.i.ế.m của em : "Bà   giận thì chị giận, em chọn ."
 
An Nhiên do dự nhíu mày, cuối cùng với khuôn mặt đỏ bừng, chọn cam chịu để  hôn: "Đừng giận, chị."
 
Những giọt nước trong veo lăn dài từ khóe mắt, em  đưa tay lên lau bừa. Phần thịt ở đầu ngón tay cọ khiến khóe mắt em  ửng đỏ,  ai phân biệt  những gì dính  đầu ngón tay là nước mắt sinh lý trong suốt tràn ,  là mồ hôi nóng hổi chảy từ trán xuống.
 
Ngoan c.h.ế.t  .
 
"Bùi Nhược, Bùi Nhược!" Bà nội  một hồi lâu, phát hiện bên    tiếng động nào nên  bất mãn.
 
 bỏ chế độ tắt tiếng, lúc thoát  khỏi em ,  cắn một cái  lưỡi An Nhiên. Không kìm lực, An Nhiên  kịp phòng , phát  một tiếng rên rỉ khàn khàn.
 
Rõ ràng tiếng  ở đầu dây bên  im lặng hai giây. Bà nội phản ứng , giận tím mặt, lập tức cúp điện thoại.
 
    để tâm, cất điện thoại , đưa tay lau vết son môi dính  môi An Nhiên,   sờ sờ thái dương  ướt mồ hôi của em : "Sao  đổ mồ hôi?"
 
Em   dấu tay cho : "Chạy, cơm nóng, ngon."
 
"Hiền thục như  ? Ngoan quá  dễ  lừa."
 
An Nhiên nghiêm túc suy nghĩ một hồi,  mới trả lời: "Không ai lừa. Em  bình thường, tai  điếc,  ai ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-em-ke-khiem-thinh-rat-khien-nguoi-ta-thuong/chuong-6.html.]
 
"Chị ."
 
"Chị, thích, em?"
 
"Ừ."
 
"Sẽ luôn? … Xin ."
 
Em  kéo kéo góc áo , tự  chuyển chủ đề: "Cơm."
 
Bốn tầng hộp cơm đầy ắp: Gà rang nước tương ướt đẫm sắc đỏ nâu, bánh bao tôm hấp pha lê với lớp vỏ mỏng bọc nhân tôm trong suốt. Đậu phụ sốt cua  đựng trong bát sứ trắng, cùng tầng  đĩa nhỏ dưa chuột trộn. Tầng  cùng còn  một đĩa canh bí đao viên nóng hổi. Trong bát canh màu sữa  những viên thịt tròn đều,   thấy mềm mại và thấm vị.
 
Tuần  công ty bận rộn,   sớm về khuya, bận đến mức ngay cả bữa ăn cũng ăn  ít. Phần lớn thời gian đều là một ly cà phê cho xong chuyện.
 
Lúc  nếm thử những món ăn gia đình tươi ngon, liền gắp mỗi món vài đũa. Cơm trong bát của An Nhiên  động đến mấy miếng, ánh mắt luôn lén lút  về phía , xoay qua xoay  theo hướng đũa của .
 
Đợi đến khi  nếm thử hết ba món và một canh, cuối cùng cầm bát nhỏ uống hết bát canh bí đao viên còn . Đặt thìa xuống, cuối cùng cũng chạm  ánh mắt  kịp rút về của em .
 
"Sao cứ  chị mãi ?"
 
An Nhiên  phát hiện tâm tư, vành tai đỏ bừng lên nửa chừng, như  nhuộm một lớp phấn mỏng. Hàng mi dài nhanh chóng cụp xuống,  chằm chằm  những hạt cơm gần như  động đến trong bát của , một lúc lâu  mới khẽ lắc đầu.
 
Em  cúi đầu thấp hơn, nhưng khóe môi   kìm  mà cong lên một chút. Ngay cả vai cũng nhẹ nhàng thả lỏng,  còn căng thẳng như  nữa.
 
Đêm tiệc hôm đó, em  luôn mất hồn, ngẩn ngơ. Vốn dĩ   giỏi ăn , giờ  càng im lặng trông càng ưu sầu.
 
Cuối cùng hôm nay cũng vui vẻ hơn một chút.
 
"Nếu thích ăn, ngày nào, em cũng nấu mang đến."
 
"Lúc nấu ăn cũng  video ?"
 
"Đăng, buổi tối."
 
"Lần   dịp xem em ."
 
  dậy   rót một ly nước ấm. Vừa mới  dậy  nửa chừng, cánh tay   An Nhiên nhẹ nhàng kéo . Ngón tay em   dùng sức, động tác mang theo chút vội vàng khó nhận , như thể theo bản năng    rời .
 
 sững sờ một chút,  đầu  em , chỉ thấy em  ngước mắt lên nhưng  dám  . Ánh mắt em  dán chặt  bàn tay đang nắm lấy cánh tay . 
 
Ánh mắt An Nhiên mơ hồ, một lúc lâu  mới rầu rĩ : "Lâu   gặp. Rất nhớ,  nhớ. Có thể, chạm  em ?"