Hàng mi đen dài khẽ run rẩy trong ánh sáng lốm đốm, mang theo chút căng thẳng khó nhận .
 
"Tiền cơm ?"  kìm nén sự thương cảm đột ngột dâng lên trong lòng, mở miệng hỏi: "Không   mới hôn  ?"
 
Đôi mắt An Nhiên ướt đẫm, như những viên bi thủy tinh ngâm nước, lộ  vẻ hoảng loạn pha chút bất lực. Em  do dự một lúc  gật đầu.
 
“Có tiền đồ ,  đòi phí  .”  chạm nhẹ  yết hầu em .
 
An Nhiên khẽ “ừm” một tiếng  nhẹ từ cổ họng,  thở pha lẫn tiếng thở dốc thoát , mang theo vài phần khó nhịn đầy kiềm chế.
 
Em  vô thức ngẩng đầu lên, đường cong cổ căng rõ rệt. Yết hầu nhô  trượt mạnh lên xuống  từ từ trở  vị trí cũ.
 
 tiến thêm một bước, đầu gối chống lên ghế sofa, ép em   đúng vị trí, ngón tay  lướt xuống chậm rãi  nán   vùng bụng săn chắc đang căng cứng của  trai trẻ khiến   An Nhiên run rẩy.
 
Chỉ vài giây , đáy mắt em  nhanh chóng đọng   nước ẩm ướt,  thở hỗn loạn  thành tiếng. Tuy  , nhưng hốc mắt  đỏ bừng, hàng mi khẽ run, rõ ràng đang cố gắng kìm nén.
 
“Muốn tiếp tục ?”
 
An Nhiên đỏ mặt chậm rãi gật đầu, khẽ “ừm” một tiếng gần như  thể  thấy.
 
Sự phóng túng ban ngày càng khiến   thấy  hổ cũng càng khó dứt  .   vắt qua  An Nhiên,  em  ôm chặt  lòng áp  lớp cơ mỏng   em ,  cảm thấy  như đang tựa  một lò lửa lớn.
 
  thở gấp.  vịn  vai An Nhiên, chẳng hiểu  . Em   hết từng lời  ,  ngây thơ hỏi: “Vừa nhanh  chậm,  .”
 
“Chọn một cái .”
 
 còn  kịp trả lời, điện thoại đột nhiên rung lên, màn hình sáng, hiện tên  gửi là “Tống Thử Quân”.
 
An Nhiên nhíu mày, từ từ dừng động tác .
 
“Tin nhắn của  , chị  trả lời ?” Em  kìm nén hồi lâu,   hỏi: “Chị cũng sẽ, chạm ,   ?”
 
 choáng váng,  hiểu vì  em   dừng động tác. Bị treo lửng lơ giữa chừng,  lên  xuống, khó mà thỏa mãn,  ôm chặt lấy cổ em , giục: “An Nhiên, động .”
 
“Em là An Nhiên,   là Tống Thử Quân, tại ?”
 
Vấn đề “nhanh, chậm” lúc  còn   giải quyết. An Nhiên dứt khoát   đưa  lựa chọn, em  chọn cái .  chỉ  thể vô vọng bám  gáy em . Sợ để  vết cào   An Nhiên,  chỉ dùng đầu ngón tay lướt nhẹ  lưng em ,  dám dùng sức mà cấu.
 
Ngược , An Nhiên  hài lòng, hốc mắt càng đỏ hơn: “Tại    để  dấu vết? Muốn mà,  mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-em-ke-khiem-thinh-rat-khien-nguoi-ta-thuong/chuong-7.html.]
 
Mơ hồ  thấy An Nhiên thút thít,  nhỏ: “Ghét, hai ,  mật.”
 
Thấy  cụp mắt, lơ mơ  em , An Nhiên  lập tức im bặt: “Xin ,  cố ý .”
 
“Em sẽ  , bổn phận. Đừng bỏ em…”
 
Bà nội giao thêm nhiều việc của tập đoàn  tay : “Không  cháu  sẽ  để hồ ly tinh ảnh hưởng đến công việc ? Chứng minh cho bà xem.”
 
Bà  còn để  cho  chút đường lui nào nữa.  cũng , đây là lời cảnh cáo cuối cùng mà bà dành cho , kể từ khi  đối chất với bà về chuyện An Nhiên.
 
Cường độ công việc dần tăng lên,  gần như   thời gian nghỉ ngơi. Đi sớm về khuya,  nhiều lúc  ngủ  thẳng trong phòng dự phòng của công ty.
 
Khi các dự án của nhà họ Bùi và nhà họ Tống  đẩy mạnh,   Tống Thử Quân đến văn phòng của  cũng dần nhiều hơn.
 
An Nhiên  vài  đến đưa cơm cho ,  nào em  đến, Tống Thử Quân cũng  vặn  mặt. Hoặc là  và   đang ở trong phòng họp, cùng  thảo luận từng mục  bản đồ quy hoạch khu phức hợp và phương án quản lý vận hành, bảng trắng chật kín những ghi chú chi chít.
 
Hoặc là    đối diện bàn  việc của , tay trải bảng dự toán dự án, đang cùng  kiểm tra từng dòng chi tiết chi phí xây dựng cơ bản và thu hút đầu tư giai đoạn .
 
 cúi đầu, Tống Thử Quân ghé sát  châm thuốc cho . An Nhiên  ở cửa, sắc mặt tái nhợt.
 
Một  nọ,  việc đến tận khuya,  dựa  ghế sofa vô tình ngủ  . Khi tỉnh dậy,  phát hiện    đang khoác chiếc áo vest màu xám đậm của Tống Thử Quân, vải áo còn vương  mùi hương tuyết tùng thoang thoảng.
 
Cửa mở hé. Hai bóng  cao ráo đang đối mặt  trong hành lang.
 
Tống Thử Quân thản nhiên mở lời: “Cậu  hợp với cô .”
 
Anh  là một tinh  thương trường bẩm sinh, quen với việc kiểm soát nhịp điệu  bàn đàm phán. 
 
Lúc , dù  bàn chuyện dự án,   về lợi ích, tốc độ  của    nhanh  chậm, nhưng  toát lên sự tự tin  thể nghi ngờ: “ và Bùi Nhược là kiểu  giống , chúng  quen  từ nhỏ, cấp hai, cấp ba đều là bạn học. Cậu  thể hiểu cô  hơn  ?”
 
“Cô  chẳng để tâm điều gì,   thứ gì thật sự lọt  mắt,  lòng cô . Cô  kéo  lên giường là vì cô  thích kiểu  như .  nếu   , cũng sẽ   khác thôi. Bà nội của Bùi Nhược sẽ  chấp nhận , vì  chẳng mang  chút lợi ích nào cho Bùi Nhược, cũng như cho nhà họ Bùi.”
 
“Bà  coi trọng Bùi Nhược, bà  sẽ  cho phép Bùi Nhược   vết xe đổ của  cô … Vết xe đổ nào,   ? Bùi Nhược   với  ? Cậu dựa   mà nghĩ rằng cô  sẽ mãi chọn ? Chỉ là chơi đùa với  thôi. Chuyện  trong giới chúng  quá đỗi bình thường.  khuyên  đừng quá đề cao bản .”
 
Cuộc đối đầu giữa hai  đàn ông căng thẳng như dây đàn.
 
An Nhiên bình tĩnh : “Em để chị  chơi đùa. Em, cam tâm tình nguyện.”