lúc , giọng ông nội vang lên phía :
“Không chữa nữa, ông  chữa nữa!”
“Linh Linh, cháu   thủ tục xuất viện cho ông .”
 chạy theo ông  phòng bệnh, giữ c.h.ặ.t t.a.y ông đang định thu dọn hành lý.
“Ông ơi, chữa , chúng  nhất định  chữa.”
“Ông  hứa với cháu  mà,  sống đến 100 tuổi,   thấy cháu cưới chồng, sinh con,  bà ngoại… ông   nuốt lời!”
…
 nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, nước mắt rơi  ngừng.
Nước mắt ông cũng rơi theo.
“ ông già ,  đáng để lãng phí tiền bạc… Cháu còn cả một đời dài phía , ông   trở thành gánh nặng cho cháu.”
 lắc đầu thật mạnh.
“Ông   gánh nặng của cháu.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Ông là chỗ dựa, là bến đỗ của cháu.
Có ông, cháu mới  một mái nhà.”
“Nếu   ông, cháu chỉ còn một , đơn độc  đời .”
“Cháu học hành chăm chỉ, kiếm tiền vất vả mấy năm nay, cũng là để đợi đến ngày , để khi ông cần tiền, cháu  thể lo !”
…
Cuối cùng, ông   thuyết phục.
Chi phí phẫu thuật do  thanh toán hết.
Cô  mấy năm qua cũng  khó khăn.
Khi còn nhỏ, bố   thường  cô khinh thường gia đình .
 là  từng như .
 con  vốn phức tạp.
Những năm  yếu ớt học cấp hai, cấp ba, cô  hỏi han nhiều , tìm nhiều bài thuốc cho .
Mỗi  ông đưa   khám, cũng là cô đưa ông  bến xe.
Mẹ  ngạc nhiên:
“Con học mà kiếm  nhiều tiền  ?”
“Ông con lớn tuổi , dẫu   phẫu thuật cũng  chắc sống nổi,   phí công phí tiền …”
 trừng mắt  :
“Mẹ im ! Ông nhất định sẽ sống, nhất định sẽ!”
Ông  chuyển đến bệnh viện  nhất.
Cái Tết năm đó, chúng  đón giao thừa trong bệnh viện.
Bác sĩ nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật.
Trời thương!
Ca mổ  thành công.
Tuy ông  cắt mất một phần  dày,   ăn uống  hạn chế, nhưng mạng sống  giữ .
Chỉ cần  theo lời bác sĩ, tĩnh dưỡng cẩn thận, ông vẫn  thể sống thêm nhiều năm nữa.
Ra viện, ông  danh sách hóa đơn dài dằng dặc, thở dài:
“Linh Linh, ông già … trở thành gánh nặng của cháu .”
 khoác tay ông, :
“Lúc nhỏ cháu cũng là gánh nặng của ông mà.”
“Ông  từng từ bỏ cháu, cháu cũng sẽ  bao giờ từ bỏ ông.”
Ông .
Trong nắng ấm mùa đông, mỗi nếp nhăn  khuôn mặt ông đều như ánh dương dịu dàng.
“Được! Vì Linh Linh, ông nhất định  bỏ cuộc. Sẽ sống thêm vài năm nữa!”
Hôm xuất viện, trời quang mây tạnh.
Trong vườn rau, bụi hồng  nảy  bao mầm non ở gốc.
Không lâu , nó sẽ  sum suê cành lá, nở những bông hoa rực rỡ.
Thật , quá trình trưởng thành của bất kỳ cô gái nào cũng đều  thể  đối mặt với những tổn thương và ác ý.
Chúng đến từ những  đàn ông trưởng thành  dã tâm, từ   quen, đôi khi thậm chí từ chính cha  ruột.
Giống như cây hoa hồng  — sẽ  nấm trắng, đốm đen, rệp, bọ trĩ…
Phải phun thuốc đúng lúc, chăm sóc cẩn thận.
Cuối cùng mới  thể nở  những đóa hoa lộng lẫy.
 chính là đóa hồng .
Là ông  ngày ngày tưới nước bằng tình yêu thương, luôn để mắt đến từng  đổi nhỏ nơi  — để   thể sống   nữa, bung nở rực rỡ.
Hậu ký
Trong thời gian ông điều trị, kết quả thi cao học của  cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-ganh-ca-bau-troi-cho-toi/chuong-12-cam-on-vi-da-co-ong-het.html.]
 xếp thứ 2  ngành trong vòng thi đầu.
Vòng phỏng vấn cũng  thuận lợi, cuối cùng  học với giáo sư mà  yêu thích nhất.
Trường cao học của  là một trường 985 ở tỉnh thành.
Có  hỏi :
“Vì   thi lên trường  hơn nữa?”
“Về Bắc Kinh, Thượng Hải, mấy thành phố lớn .”
 ở những thành phố lớn đó   ông .
 từng định thuê cho ông căn phòng gần trường để tiện thăm khám và ở gần .
 ông  nỡ rời xa mảnh đất quê hương, vẫn thích ở làng hơn.
   bằng lái từ hồi đại học, nên mua một chiếc ô tô cũ.
Chiều thứ sáu nếu   tiết là lái về, sáng thứ hai lái trở  trường.
 chở ông  ăn buffet hải sản 200 tệ một , lừa ông là 30 tệ một suất.
Ông ăn   nhiều, chỉ nếm thử mấy món,  tiếc nuối:
“Bỏ  30 tệ mà ông ăn chẳng  bao nhiêu, phí tiền quá.”
 mua điện thoại thông minh đời mới cho ông.
Ông học  cách chơi cờ tướng online, mê mẩn luôn.
  cài giới hạn tự động tắt máy lúc 10h30 tối.
Ông rủ cả làng tìm  gỡ khóa.
May là   dặn , chẳng ai giúp ông cả.
Bất kể  món gì ngon,  đều mua cho ông một phần.
Giống như xưa , ông cũng luôn để phần ngon nhất  cho .
 dẫn ông  du lịch bằng máy bay.
Mua vé hạng thương gia.
Tiếp viên đẩy xe đồ ăn đến, hỏi ông  dùng gì.
Ông ghé tai  thì thầm như  chuyện :
“Cái   mất tiền  cháu?”
 lắc đầu:
“Không mất!”
Ông thở phào:
“Vậy cho ông mỗi thứ một phần, ông nếm thử xem .”
Về quê , chuyện  máy bay, ông khoe khắp làng suốt hai tháng.
“Linh Linh thông minh lắm, giành  vé siêu rẻ, chỉ 100 tệ mà   máy bay, đáng tiền thật!”
Ông vẫn  chịu  yên.
Lại xới vườn lên trồng rau.
Rón rén :
“Ông   việc nặng , chỉ là rảnh rỗi chịu  nổi.”
“Giờ trồng mấy cây rau, vài tháng  là  cái ăn .”
Quả thật.
Vài tháng ,  ăn  ớt, dưa chuột, cà tím, đậu que ông trồng.
Ông hãnh diện:
“Cả làng , dưa leo với đậu của ông là sai nhất đấy!”
“Cuối năm ông trồng thêm ít lúa nữa, ruộng nhà còn bỏ hoang nhiều lắm…”
Thấy  từ từ đặt đũa xuống, ông  hề hề:
“Không trồng nữa,  trồng nữa.
Sức khỏe quan trọng hơn, ông  .”
 .
Sức khỏe là quan trọng nhất.
Ông ơi, ông nhất định  sống đến trăm tuổi.
Để  cháu  nghiệp cao học,
tìm  việc  ,
 truyện bán chạy,
kết hôn,
sinh con,
hạnh phúc cả đời,
con cháu đầy nhà.
– Hết –