Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 156: Nắm bắt nhân tâm
Cập nhật lúc: 2025-04-19 12:45:41
Lượt xem: 151
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chỉ là trước kia khi buôn bán trong Lăng Vân Tông có người bán cho, ta thấy nó là tài liệu luyện khí tốt nên vẫn luôn mang theo bên mình.” Sở Lạc đáp.
Nhưng những lời nàng nói, Phí quốc sư căn bản chẳng nghe lọt được bao nhiêu.
Hạch quả của Long Tủy Quả tuy đúng là tài liệu luyện khí, nhưng một khi được nàng nói ra miệng, vậy thì tuyệt đối không chỉ là tài liệu luyện khí đơn thuần.
Y cầm hạch quả trong tay, cảm nhận được trong đó lờ mờ có kiếm ý lưu chuyển, liền mỉm cười nói: “Ta thấy vật này hợp mắt, không biết có thể mượn chơi vài ngày được chăng?”
Chỉ thấy ba người trước mặt do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
“Ha ha ha, các người đều là hảo hữu của Phí mỗ ta, ngày mai có trò hay, nhớ đừng bỏ lỡ đó.”
Nói xong, Phí quốc sư tâm trạng khoan khoái, ung dung rảo bước quay về. Sau khi vào Đạo Anh Cung, y lập tức quay về tĩnh thất, thậm chí còn bố trí cả pháp trận bế quan.
“Long Tủy Quả từ mấy ngàn năm trước đã tuyệt diệt, hạch quả này có lẽ là vật còn sót lại từ thời ấy, ít nhất cũng đã có hơn hai ngàn năm lịch sử.”
Phí quốc sư cầm hạch quả trong tay, cẩn thận quan sát.
“Dấu răng này hẳn là lưu lại từ người ở nghìn năm trước. Có thể cắn được vật này, chủ nhân nó e là nhân vật bất phàm.”
“Kiếm ý lưu lại ngàn năm mà chưa tan, còn bảo đây chỉ là tài liệu luyện khí, hừ, thật coi ta là kẻ chưa từng thấy qua bảo vật sao?”
Hắn vận thần thức dò xét vào trong hạch quả, liền bị một đạo cấm chế do Trần Bỉnh Nam thiết lập ngăn lại, nhưng vì khí tức tương đồng, hắn nhận ra được. Ba tên tu sĩ kia càng xem trọng vật này, y lại càng tin rằng bên trong nhất định có thứ tốt.
Sau khi phá được cấm chế của Trần Bỉnh Nam, hắn liền cảm nhận được một luồng kiếm ý trỗi dậy, thanh lãnh mà lại ẩn chứa uy nghi bẩm sinh của bậc đế vương, khiến người ta khó lòng làm ngơ.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Song trong đó lại không hề ẩn chứa kiếm khí, mà là những hàng cổ văn cứng cáp mạnh mẽ.
“Trong từng câu từng chữ lại hàm chứa kiếm ý.”
Y cảm khái một câu, rồi chăm chú đọc kỹ những hàng chữ bên trên.
“Thì ra là một cổ nhân song tu đan và kiếm, sau khi có được phương pháp thăng tiên nhờ đan đạo, lại chẳng gặp được thời thế thuận lợi.”
Vị thuốc cuối cùng được ghi trong phương phương chính là “Nhân Hoàng”.
“Khi đó Nghiệp Quốc còn chưa phân liệt, long mạch thiên tử chỉ có thể tìm được nơi đó, mà vị quân chủ đầu tiên là Bạch Thanh Ngô lại chẳng phải kẻ dễ đối phó, các đời Nhân Hoàng đều được hắn che chở, không cách nào gom đủ phương đan, đành phải c.h.ế.t già trong uổng phí.”
“Hahaha! Diệu thay, diệu thay! Nếu hắn không chết, e rằng diệu pháp thành tiên này cũng không truyền lại được!”
“Quả là một vật tốt, có điều phương đan này dù sao cũng lai lịch bất minh, những thứ khác còn dễ nói, nhưng mạng của tên hoàng đế mập ấy lại chỉ có một, g.i.ế.c hắn rồi lại phải xử lý một đống phiền toái…”
Trong lòng Phí quốc sư tràn đầy do dự, đến mức cả ngày hôm đó đều vùi mình trong tĩnh thất không ra.
Chính bởi vì y đang chuyên chú nghiên cứu hạch quả kia, nên số lần thần thức dò xét bên ngoài cũng ít đi nhiều.
Sở Lạc ở trong Hưng Tương Cung đợi cả một ngày, Phí quốc sư vẫn không có động tĩnh gì. Đến khi trời còn chưa sáng hôm sau, nàng lại tìm đến Trần Bỉnh Nam và Lý Thúc Ngọc, một lần nữa bắt đầu hành động.
Nếu hôm nay Phí quốc sư vẫn chưa có động thái gì, e rằng đám dân chúng lần trước lại phải lên đài diễn trò một lần nữa.
Trong tĩnh thất, Phí quốc sư vẫn đang tỉ mỉ suy xét liệu phương đan ấy có khả thi hay không, Hắn tuy từng lang bạt bốn phương, kiến thức lặt vặt thì nhiều, song đối với thuật luyện đan – môn học chuyên sâu – lại chẳng hiểu bao nhiêu. Huống hồ những năm qua hắn vẫn ru rú trong Nghiệp Quốc, chưa từng bước chân ra ngoài, càng không có cơ hội tiếp xúc tri thức mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-156-nam-bat-nhan-tam.html.]
Suy đi nghĩ lại suốt một ngày, cuối cùng hắn vẫn chỉ nửa tin nửa ngờ.
Bất chợt thần thức phát hiện nữ tu kia đã tới trước cổng Đạo Anh Cung, hai tu sĩ còn lại tuy không lộ diện, nhưng vẫn âm thầm bảo hộ phía sau.
Nghĩ cũng thật đáng giận. Ba người này vốn chẳng phải thiện nhân gì, hắn lấy sinh mạng thường dân ra uy h.i.ế.p cũng chẳng có tác dụng. Hơn nữa cả ba đều cực kỳ cẩn trọng, lúc nào cũng cùng nhau hành động. Có kẻ Xuất Khiếu trung kỳ bên cạnh, muốn bắt lén kẻ yếu cũng không xong.
Không bao lâu sau, có cấm quân đến ngoài phòng bẩm báo:
“Bẩm quốc sư đại nhân, đạo sĩ từ Hưng Tương Cung cầu kiến.”
Phí quốc sư thu hạch quả vào linh bảo của mình, lúc này mới đứng dậy bước ra ngoài. Dưới sự khống chế của hắn, cấm quân đã mời Sở Lạc vào trong cung.
“Phí quốc sư đại nhân, hôm qua ngài xem qua hạch quả ấy rồi, không biết hiện tại có thể trả lại cho chúng ta được chưa?” Sở Lạc vừa vào đã cất lời.
Nghe vậy, Phí quốc sư bật cười khẽ, tự mình bước đến bộ bàn đá gần đó ngồi xuống.
“Mới chỉ một ngày thôi, mà Sở tiểu hữu đã ngồi không yên rồi? Còn nói hạch quả đó không có gì đặc biệt sao?”
Sở Lạc chỉ mỉm cười gượng: “Hẳn là quốc sư đại nhân đã đọc qua câu chuyện được ghi trong hạch quả ấy rồi nhỉ.”
Phí quốc sư chỉ khẽ phất tay, lập tức có người mang trà lên.
“Chẳng qua chỉ là một phương pháp thăng tiên hoang đường, lại thêm một phương đan chẳng đầu chẳng đuôi, vậy mà các ngươi cũng tin được sao?”
Lúc nghe đến hai câu đầu, tim Sở Lạc đập thót một nhịp, tưởng rằng thứ giả tạo kia đã bị hắn nhìn thấu. Nhưng đến khi nghe đến câu sau, trái tim vừa nhấc lên liền nhẹ nhàng buông xuống.
Tên tà tu này hoàn toàn chưa nhìn ra sơ hở, chỉ đang dò xét nàng mà thôi.
Sở Lạc đè nén ý định sử dụng thẻ đọc tâm, tiếp tục mỉm cười: “Thực ra vãn bối cũng cảm thấy đó chỉ là trò lừa bịp mà thôi. Nay quốc sư đại nhân đã xem xong rồi, không bằng trả lại hạt quả cho chúng ta, đây là thứ ta đã tốn không ít linh thạch mới thu được."
"Hahaha, ta đã nói rồi mà, Phí mỗ ta thấy vật này rất hợp mắt, vậy nhé, Lạc tiểu hữu, ngươi đã bỏ bao nhiêu linh thạch để lấy nó, Phí mỗ ta sẽ trả gấp đôi, coi như là mua về làm đồ chơi."
Sở Lạc liếc nhìn hắn một cái. Lão thối này quả thật đủ láu cá, cứ như vậy tiếp tục nói vòng vo, chắc chắn không kịp thời gian nữa.
"Vì đã nói đến đây rồi, ta sẽ trực tiếp nói cho quốc sư đại nhân biết."
"Ngài nói phương thuốc này không đầu không cuối, câu chuyện mơ hồ không đáng tin, đó là vì ngài chỉ thấy trong hạt quả ấy có phương thuốc."
"Thực ra, hạt quả này là một đôi, phương pháp luyện đan thực sự ẩn chứa trong hạt quả kia."
Dứt lời, Phí quốc sư nheo mắt lại, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng.
"Vậy hạt quả kia ở đâu?"
Nhưng Sở Lạc lại không hề bị thái độ đột ngột thay đổi của hắn làm hoảng sợ, trái lại, nàng cười nói: "Tự nhiên là đã bị phá hủy rồi."
"Ta là một thương nhân, việc gì cũng phải nghĩ thêm một bước, nếu không phải chỉ mình ta biết phương pháp luyện đan này, thì các trưởng lão xuất khiếu trung kỳ có thể tuyệt đối bảo vệ hai huynh muội chúng ta như vậy sao?"
Nghe xong câu này, Trần Bỉnh Nam đang nấp trong bóng tối không nhịn được mà giơ ngón tay cái về phía Lý Thúc Ngọc. Ánh mắt hắn như muốn nói...
"Muội muội ngươi thật sự có thể bịa chuyện."