Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 158: Ai bảo hoàng đế này tà ác!

Cập nhật lúc: 2025-04-20 12:59:33
Lượt xem: 143

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tuồng đã khai màn, bốn phương tới nghe!"

"Một phương là người, ba phương là quỷ, bốn phương là thần minh!"

Mùi tanh  hôi thối từ huyết trì không ngừng bốc lên, trên sân khấu, hoàng đế bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân đang hoảng loạn tột cùng, vì sợ hãi mà nước mắt nước mũi chảy hòa lẫn vào nhau.

"Đừng g.i.ế.c trẫm, đừng g.i.ế.c trẫm!"

"Quốc sư! Quốc sư ngươi điên rồi, ngươi không thể g.i.ế.c trẫm!"

"Trẫm là hoàng đế của Nghiệp Quốc! Kẻ nào dám g.i.ế.c trẫm, kẻ nào dám!"

Kẻ đao phủ đứng sau lưng hoàng đế chính là Phí quốc sư cải trang. Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn nhập vai.

Diễn một vở tuồng có thể g.i.ế.c người, đối với hắn mà nói chính là sự thỏa mãn lớn lao nhất.

Rượu mạnh được đổ vào miệng, rồi phun lên lưỡi đại đao chín vòng sáng loáng kia.

Trước sân khấu có bày rất nhiều ghế, nhưng ghế có người ngồi chỉ vỏn vẹn ba chiếc.

Người còn chưa chết, tiền giấy đã bay lượn giữa không trung.

Số ghế còn lại để dành cho quỷ ngồi.mVở kịch hôm nay là một vở quỷ hí.

Trong hoàng cung không có quỷ, nhưng trong Nghiệp Quốc này, bao hồn ma uổng tử c.h.ế.t oan nơi nhân thế há có ít ỏi gì?

Vậy thì vở Chém Thiên Tử hôm nay, phải diễn cho bọn họ xem!

Đêm đen buông xuống hoàn toàn, gió thổi gấp gáp, tiếng rít gào vang vọng như tiếng oan hồn khóc lóc kêu gào.

Giờ Tý đã đến, quỷ hí cất giọng!

Âm nhạc chói tai xuyên thủng màn đêm, đủ loại y phục sân khấu đi qua đi lại trên đài, lời ca khi thì dồn dập cao vút, khi thì du dương chậm rãi, không câu nào không át đi tiếng gào khóc bất lực của tên hoàng đế mập mạp.

"Choang choang ~ choang ~"

"Không đức không hạnh ~"

"Chém long thủ, ra chợ xử trảm ~"

Trong cung đèn đuốc sáng rực, ngoài cung bóng quỷ lay động.

"A —— cứu mạng, ai tới cứu trẫm với, trẫm là hoàng đế của Nghiệp Quốc ——"

"Đền mạng y, đền mạng ta ~"

"Oán khí tiêu tan, quy về địa phủ ~"

"Ai bảo hoàng đế này tà ác!"

Tiếng la lớn vang lên, thanh âm chói tai mãi chưa tan, đại đao chín vòng trắng toát c.h.é.m xuống, từ sau cổ bổ ra đến trước mặt, cái đầu đội long quan "cạch" một tiếng rơi xuống đất, m.á.u tươi đỏ thẫm văng tung tóe khắp sân khấu.

"Tốt!"

"Tuồng hay!"

Phía dưới lập tức vang lên tiếng hò reo, ban đầu chỉ có mỗi mình Sở Lạc, rất nhanh sau đó, những tên cấm vệ cũng hiểu thời thế mà đồng thanh phụ họa.

"Hát hay lắm!"

"Tuồng hay!"

Nụ cười trên mặt Sở Lạc không chút giả vờ, nàng thực sự rất vui sướng.

Trong hoàn cảnh này, nàng trực tiếp sử dụng lá bài ngẫu nhiên có được từ nhiệm vụ lần trước.

【Chúc mừng ký chủ mở ra kỹ năng dùng một lần: Khô Héo】

【Khô Héo: Đối phó yêu vật hệ mộc, ký chủ chỉ cần đặt tay lên yêu thể, lập tức khiến nó khô héo, tuyệt không sinh cơ!】

Âm thanh vừa dứt, đôi mắt Sở Lạc tựa như bừng lên ngọn lửa, dần trở nên sáng rực.

"Ha ha ha, đúng là một vở kịch hay!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-158-ai-bao-hoang-de-nay-ta-ac.html.]

Nàng không hề tiếc lời tán thưởng ngay lúc này.

Thi thể hoàng đế mập mạp, đầu thân hai nơi, m.á.u vẫn đang chảy.

Nhưng người trên sân khấu như thể hoàn toàn không nhìn thấy, tiếp tục hát cho hết vở, sau đó đoàn kịch lui xuống, cấm vệ lên đài khiêng t.h.i t.h.ể hoàng đế đi, Phí quốc sư cũng mãn nguyện rời khỏi sân khấu.

"Đã nghiền rồi, hôm nay rốt cuộc cũng đã nghiền rồi! Ha ha ha ——"

"Quốc sư đại nhân diễn thật không chê vào đâu được, ít nhất cũng phải có thâm niên mười năm rồi đấy!" Sở Lạc tâm tình sảng khoái, không tiếc lời tâng bốc, lời nói xoay chuyển, lập tức chuyển hướng: "Không bằng ngày mai ngài lại diễn thêm một vở nữa đi? Dẫu sao thì đây vốn là trải nghiệm thật sự của ngài, tất nhiên chỉ có bản thân ngài mới có thể diễn ra cái thần vận ấy một cách hoàn mỹ nhất."

Trần Bỉnh Nam giờ đã quen rồi — tiểu nha đầu lại đang bắt đầu đào hố cho tên tà tu kia nhảy.

Tâm bệnh cũ tái phát, Phí quốc sư quả nhiên bắt đầu nghiêm túc cân nhắc lời nàng nói.

"Không sai, bọn họ có luyện thêm bao nhiêu năm đi nữa cũng không bằng ta diễn, huống hồ là đám mới tập có ba ngày! Vừa hay ngày mai ta lại có thể thỏa cơn nghiền diễn tuồng thêm một lần!"

"Quốc sư đại nhân nói khiến ta cũng thấy ngứa nghề rồi, không bằng trên sân khấu ngày mai cũng cho ta một vai đi, không cần quá quan trọng đâu, ta diễn kẻ ăn tiệc cưới là được!"

"Vậy thì  Lạc tiểu hữu phải ngồi vào bàn trẻ con đó, đều là người cùng lứa tuổi, dễ nhập vai hơn." Phí quốc sư cũng cười mà nói.

Sở Lạc liên tục gật đầu tán thành, trong lòng đã sớm tính toán đâu vào đấy.

Kỹ năng dùng một lần "Khô Héo" mà nàng mở được từ lá bài ngẫu nhiên, chính là dành để đối phó với tên tà tu quốc sư này.

Chỉ cần có thể chạm đến phần yêu thể dưới thân hắn, là có thể khiến toàn bộ rễ của hắn lập tức khô héo, tuyệt diệt sinh cơ.

Khi ấy, toàn dân chúng Nghiệp Quốc sẽ không còn là bùa hộ mệnh cho hắn nữa. Mất đi chỗ dựa ấy, hắn sớm muộn cũng sẽ rơi vào kết cục mặc người c.h.é.m giết!

Nhưng tên tà tu quốc sư này vốn đa nghi, nếu vô cớ lại gần mà ra tay, e là sẽ phản tác dụng.

Song nếu là ở trên sân khấu, lúc hắn đang nhập vai  lơ là cảnh giác, lại thêm cảnh tượng hỗn loạn tất yếu của vở tuồng ngày mai — thì đó chính là thời cơ tốt nhất!

Ban đầu định bụng sau khi rời khỏi Đạo Anh cung sẽ lập tức truyền âm cho Trần trưởng lão, bảo ông nhanh chóng gọi người đến hỗ trợ vây quét tà tu. Nào ngờ tên Phí quốc sư kia lại xách đầu gã hoàng đế mập đi thẳng về phía nàng.

"Hiện giờ nguyên liệu đã đủ cả, chuyện quan trọng không thể chậm trễ, Lạc tiểu hữu , mau bắt đầu luyện đan đi, ngay cả lò luyện đan Phí mỗ  cũng đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi đó!"

Trong lúc Trần Bỉnh Nam và Lý Thúc Ngọc còn đang hoài nghi không biết Sở Lạc có thực sự biết luyện đan hay không, thì nàng đã cười mắt cong cong, không chút do dự mà đáp:

"Được, vậy thì bắt đầu ngay bây giờ."

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Một chiếc lò luyện đan cao đến mười người được đám cấm vệ khổ cực khiêng tới. Đợi mọi người tản ra, Sở Lạc lập tức đánh một luồng hỏa diễm vào trong lò.

Sau đó, hai ngón tay kết kiếm chỉ, bắt đầu bố trí trận pháp trên thân lò luyện đan.

Trần Bỉnh Nam và Lý Thúc Ngọc cũng  bước lên  hộ pháp. Đồng thời không khỏi kinh ngạc: từ khi nào nàng học được luyện đan vậy?

Tên Phí quốc sư kia quả nhiên  rất giảo hoạt. Dù đã đồng ý hợp tác với Sở Lạc, nhưng vẫn ôm lòng nghi ngờ, nhất định phải đích thân quan sát toàn bộ quá trình luyện đan mới chịu.

Chỉ thấy nàng chuẩn bị đâu ra đấy, không chút sai sót: trước tiên là đốt nóng lò, bố trí trận pháp bảo vệ lò và dược liệu sắp đưa vào.

Kỳ thực Sở Lạc chưa từng học luyện đan chính quy, chỉ là bình thường theo sư tổ, nghe nhiều thành quen, trong đó không thiếu cả thuật luyện đan.

Tuy chưa từng thực hành, nhưng khởi đầu làm cho có cũng không thành vấn đề. Thời gian lâu hơn thì dễ bại lộ sơ hở.

Dù sao cũng chỉ cần qua được đêm nay, nếu còn tiếp tục ở dưới mí mắt tên Phí quốc sư này, nàng căn bản không có cơ hội truyền tin cầu viện!

Sau khi mọi công đoạn chuẩn bị hoàn tất, liền đến phần luyện hóa dược liệu từng vị một.

Mà việc ấy đòi hỏi người luyện đan phải khống chế hỏa linh lực cực kỳ chuẩn xác. Sở Lạc không dám kỳ vọng sẽ thành công ngay lần đầu, song nàng vốn có nhiệm vụ tăng cường khả năng điều khiển hỏa linh lực, cho nên cũng không hề lo sợ.

Vị dược liệu đầu tiên được luyện hóa thành công một cách hoàn mỹ, người có mặt tại đó đều không thể không đánh giá bằng hai chữ:

Chuyên nghiệp!

Một đêm lặng lẽ trôi qua, sau khi trời sáng không bao lâu, trên sân khấu đã có người lên diễn.

Phí quốc sư hoàn toàn không còn lo lắng chuyện bên Sở Lạc nữa, phấn khởi đi thay y phục biểu diễn.

Nắm lấy cơ hội ấy, Sở Lạc lập tức truyền âm cho Trần Bỉnh Nam:

"Nhanh chóng báo cho tông môn và  Minh Vân đảo chủ đến Nghiệp Quốc, ta đã có cách khiến tên tà tu kia không còn khống chế được dân chúng nữa!"

Lời truyền âm kia không có bao nhiêu sức thuyết phục, mà trong đó Sở Lạc cũng mang theo vài phần đặt cược — cược thắng thì cứu được Nghiệp Quốc, cược thua thì chỉ là chuyến đi uổng phí mà thôi.

Thế nhưng Trần Bỉnh Nam vẫn rất tôn trọng,  truyền đầy đủ câu nói của nàng  đi.

Loading...