Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 169: Quận Minh Y, khe Yến Linh
Cập nhật lúc: 2025-04-22 13:09:09
Lượt xem: 140
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề Chưởng môn không mấy lo lắng về lứa đệ tử năm nay. Dù sao cũng là đệ tử thân truyền của Hồng Kiếm đạo nhân, việc đoạt lấy vị trí thủ tịch cũng là lẽ đương nhiên.
Song hiện tại, không chỉ riêng ông mà e rằng các trưởng lão của các tông môn khác cũng đã dồn phần lớn ánh mắt vào cuộc đại tỷ thí năm sau.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Bởi lẽ, những thiên tài trẻ tuổi, trăm năm hiếm gặp, đều đã đồng loạt nhập môn tu tiên trong năm nay.
Thời Yến của Bình Chân Tông, Sở Yên Nhiên của Linh Thú Tông, Tô Kỳ Mục của Thất Trận Tông — ba người này chắc chắn sẽ có mặt.
Đại Tĩnh đã chuẩn bị từ trước Tết để nghênh đón cuộc tỷ thí lần này, chọn địa điểm là quận Minh Y rộng lớn nhất, dựng đài tỷ võ lơ lửng giữa khe Yến Linh phong cảnh hữu tình, xung quanh là những đình viện nhã nhặn, tiêu tốn không ít của cải — đủ để thấy nền tảng thâm hậu của một quốc gia lớn.
Khách khứa đến xem đông đảo, gồm sứ thần các nước, tăng nhân các Phật viện, tám đại tiên môn cùng các thế gia tu chân.
Sở Lạc đứng trên lầu các nơi đệ tử Lăng Vân Tông trú ngụ, ngắm nhìn về phía khe Yến Linh.
Chỉ thấy dưới dòng nước chảy xiết kia nhô lên một tiểu nhân ảnh, Tần Tiểu Sa ôm một con cá lớn trong lòng, thong dong bước lên bờ rồi bắt đầu nhóm lửa.
Ngoảnh sang phía bên kia, lại thấy một người quen mặt.
Không rõ Liễu Tự Diêu lôi từ đâu ra một cái bàn, bày biện đầy đủ bút mực, chăm chú vẽ lại phong cảnh khe Yến Linh.
Sở Lạc không nhịn được, thả thần thức ra xem hắn vẽ thế nào.
Ừm, chỉ cần không vẽ người thì tay nghề của hắn cũng xem như xuất sắc.
Hiện nay các đệ tử của vài đại tiên môn cũng đã đến gần đủ, Sở Lạc bèn vòng sang bên kia lầu, vừa hay có thể nhìn thấy những tiên nhân do quan viên Đại Tĩnh dẫn đường tiến vào sơn trang.
Trùng hợp thay, kẻ vừa đến chính là đoàn người của Linh Thú Tông phương Nam.
Dẫn đầu dĩ nhiên là chưởng môn Hàn Nguyệt cùng đạo lữ Du Mông trưởng lão, Hàn Trần không thấy đâu, e rằng với tình trạng hiện tại của lão, sống được đã là kỳ tích.
Người đi sau chưởng môn Hàn Nguyệt chính là Sở Yên Nhiên, trong lòng ôm một con linh miêu trắng muốt.
Sở Lạc còn nhớ trong nguyên tác, đây là một trong những linh sủng của Sở Yên Nhiên, là dị thú thiên sinh hiếm có hơn cả linh thú biến dị.
Nếu tính theo dòng thời gian, hiện tại nàng ta còn đang nuôi hai con linh thú cao cấp đang tuổi nhỏ, cùng với quả trứng phượng hoàng lấy từ Quỷ Cảnh. Không rõ trứng ấy đã nở ra chưa.
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Sở Lạc, Sở Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Khi thấy Sở Lạc, nàng không tỏ vẻ kinh ngạc nữa, ngược lại còn hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười không chê vào đâu được.
Nơi ở của Linh Thú Tông cách xa Lăng Vân Tông, tất nhiên, đây cũng là do ám bộ của Lăng Vân Tông tham gia sắp xếp, cố tình bố trí như vậy.
Ngay sau Linh Thú Tông là Bình Chân Tông phương Nam, Sở Lạc vừa nhìn liền nhận ra hai gương mặt đơ đi theo sau chưởng môn, rất dễ nhận — chính là hai sư huynh đệ, nguyên là nam chính trong nguyên tác.
Hồng Kiếm đạo nhân đã ẩn thế từ lâu, song năm xưa cũng từng đánh ra danh hiệu “Nhất kiếm khuynh thiên địa” trong tu chân giới.
Giới tu sĩ ngày nay biết về ông không nhiều, những điều Sở Lạc biết được cũng là do sư tổ kể lại.
Nghe nói Hồng Kiếm đạo nhân mấy trăm năm nay không thu đồ vì mắt nhìn quá cao, chỉ thiên tài trong thiên tài mới lọt được vào mắt ông.
Cho đến nay mới thu liền hai người: Chu Mặc Du, thiên sinh hỏa linh căn, thiên phú kiếm đạo cực cao; còn Thời Yến thì lại là dị linh căn lôi thuộc tính hiếm có.
Sở Lạc thu hồi ánh mắt, lại nhìn sang một phía khác, chỉ thấy Vu chưởng môn của Thượng Vi Tông đang trò chuyện cùng đệ tử trong môn, thấy nàng thì mỉm cười vẫy tay ra hiệu gọi tới.
Thượng Vi Tông ở sát ngay bên Lăng Vân Tông, giao tình thân cận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-169-quan-minh-y-khe-yen-linh.html.]
Không rõ có việc gì tìm mình, Sở Lạc lập tức phi thân sang, thấy ngay trong tay Vu chưởng môn là nguyệt báo của tháng Tám chưa phát hành, lại có đến hai bản.
Vu Chưởng môn liền đưa cả hai bản nguyệt báo ấy cho Sở Lạc.
“Ngươi xem xem, tháng này nên phát hành bản nào đây?”
Sở Lạc cẩn thận so sánh một lượt, phát hiện sự khác biệt nằm ở chỗ: một bản ghi chép sự việc xảy ra trong Nghiệp Quốc, còn bản kia thì hoàn toàn không thấy bóng dáng tin tức nào liên quan đến Nghiệp Quốc cả.
Một đại quốc xảy ra chuyện lớn như vậy, thượng vi nguyệt báo lẽ nào lại không đưa tin? Trừ phi sự việc liên quan đến nhân vật trọng yếu, bắt buộc phải giữ kín.
Sở Lạc cũng hiểu, hiện giờ chưa phải lúc bản thân xuất đầu lộ diện trong tu chân giới, bèn mỉm cười lấy bản không có thông tin về Nghiệp Quốc ra.
“Ta thấy bản này hợp hơn.”
Nghe vậy, Vu chưởng môn cũng bật cười, sau đó nói:
“Vậy thì tin tức kỳ này cứ để dành lại cho ngươi. Đợi sang năm ngươi lộ mặt trong đại tỷ thí thủ tịch, khi ấy hẵng cùng lúc phát ra cũng chưa muộn.”
“Đa tạ Vu chưởng môn .”
“Hiện tại người gần như đã đến đủ, tháng này cư trú tại khe Yến Linh, tất sẽ có những đệ tử thuộc lứa sau thử dò xét lẫn nhau. Dù sao hiện giờ vẫn chưa mấy ai biết đến ngươi, chi bằng nhân cơ hội này mà hoà mình vào chút náo nhiệt, cũng chẳng có gì bất lợi.”
Vu Chưởng môn lại tiếp lời, trong lòng y tự nhiên hiểu rõ ân oán giữa Linh Thú Tông và Sở Lạc, song cuộc đại tỷ thí thủ tịch nhiều đời nay luôn có tầng tầng lớp lớp hộ vệ canh phòng nghiêm ngặt, chủ yếu nhằm ngăn chặn thế lực Tây Vực thăm dò.
Huống chi Đại Tĩnh nằm gần Tây Vực, nên việc phòng bị càng được tăng cường gấp bội, mà phần lớn lại là do ám bộ Lăng Vân Tông phụ trách, không ai dám giở trò hãm hại trong tình cảnh thế này.
Nếu để mất mặt, mất cũng là mặt mũi cả tông môn.
Sở Lạc rời lầu các, định dạo chơi một vòng, ban đầu còn muốn ghé chỗ Tần Tiểu Sa để ăn ké cá nướng, nhưng lúc đi ngang qua rừng trúc, lại bắt gặp vài bóng người quen thuộc.
“Ai da, quả không hổ là thịnh hội của tiên môn đại hội tỷ thí thủ tịch khí thế quá đỗi lẫm liệt. Đài ngọc lơ lửng trên không kia được làm từ thứ gì, phải tốn bao nhiêu linh thạch mới dựng nên được nhỉ...”
“Xem ngươi chưa từng thấy việc đời kìa, đừng có làm mất mặt Yên nhi nữa!” Gia chủ Sở gia liếc nhìn phu nhân bên cạnh với vẻ không hài lòng.
Sở Yên Nhiên đi cạnh hai người, mỉm cười nói:
“Phụ thân đừng trách mẫu thân như vậy, người vui là được rồi. Yên nhi cũng không thấy mất mặt đâu.”
Sở Dật Dương bước bên cạnh nàng không ngừng đưa mắt nhìn ngó khắp nơi, bộ dạng đầy hiếu kỳ, vừa nghe lời Sở Yên Nhiên nói liền cảm thán:
“Yên nhi của chúng ta giờ là nhân tài kiệt xuất của Linh Thú Tông, ai dám xem thường chứ? Không ngờ lần này Sở gia chúng ta cũng được mời đến dự đại tỷ thí thủ tịch, sau khi trở về mà kể lại với các thế gia khác, chẳng biết sẽ rạng rỡ đến nhường nào!”
Dù trong mắt gia chủ Sở gia ánh lên nụ cười mãn nguyện, như thể đã nhìn thấy cảnh thiên hạ nịnh nọt tâng bốc mình, nhưng lời nói ra vẫn giữ vẻ khiêm cung:
“Ngươi thật chẳng có chí khí. Chờ đến năm sau khi Yên nhi đoạt được danh hiệu thủ tịch, đến lúc ấy, cả tu chân giới đều sẽ biết đến Sở gia ta. Về sau những cảnh tượng thế này cũng chỉ là chuyện thường ngày, còn có những cảnh lớn hơn nữa cơ!”
Gia chủ Sở gia vỗ nhẹ vai con trai:
“Ngươi cũng nên học hỏi đi là vừa, xem xem con cháu các thế gia lớn người ta cư xử ra sao.”