Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 170: Một mạng đổi một mạng, thế nào?
Cập nhật lúc: 2025-04-22 13:09:46
Lượt xem: 129
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay khi phụ tử họ đang nói chuyện, phu nhân Sở gia đột nhiên trông thấy một thiếu nữ áo đỏ đi ngang qua, ánh mắt sáng rực.
“Chẳng phải đó là Tiểu Lạc sao? Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này, tìm bao lâu nay không thấy, không ngờ lại ẩn mình ở chỗ này!”
Sắc mặt Sở phu nhân lập tức thay đổi, bà ta chạy ngay về phía Sở Lạc. Thế nhưng khoảnh khắc tiếp theo đã bị Sở Yên Nhiên ngăn lại.
“Mẫu thân, người nhận nhầm rồi. Nàng không phải muội muội đâu, muội ấy đã c.h.ế.t từ lâu rồi mà.”
Vừa nói, ánh mắt nàng vừa khẽ liếc về phía gia chủ Sở gia.
Lúc ấy, chuyện xảy ra trước cửa Lăng Vân Tông đã có người biết chuyện. Sau khi Hàn Nguyệt chưởng môn dẫn Hàn Trần trở về Linh Thú Tông, lập tức phong tỏa tin tức nghiêm ngặt, thậm chí còn đích thân đến Sở gia một chuyến, cảnh cáo gia chủ Sở gia rằng hãy xem như tiểu nữ đã chết, nếu sau này gặp lại Sở Lạc, tuyệt đối không được nhận nàng là người của Sở gia Song Linh thành.
Chỉ coi như một người xa lạ tình cờ có vài phần giống Yên Nhiên mà thôi.
Tuy gia chủ Sở gia về sau gặng hỏi đủ điều, nhưng chẳng moi được chút thông tin nào, chỉ cần nhìn thái độ của chưởng môn Hàn Nguyệt là đã đủ hiểu, việc này hệ trọng không thể khinh suất.
Huống chi giờ đến cả Yên Nhiên cũng nói như vậy.
Dẫu trong lòng trăm phần không cam, lúc này y cũng đành cùng Yên Nhiên kéo phu nhân lại.
“Bà nhìn nhầm rồi, đó không phải là con gái chúng ta.”
Sở phu nhân vốn không hay biết lời dặn của chưởng môn Hàn Nguyệt, lại chẳng mấy khi để tâm đến việc Yên Nhiên sống ra sao trong tông môn, vừa trông thấy Sở Lạc liền nhớ đến chuyện mình từng bị các phu nhân thế gia cười chê khinh bỉ.
Nghĩ bụng nếu như Sở Lạc c.h.ế.t sớm, toàn bộ khí vận đều tụ lại trên người Yên Nhiên, thì lúc này Sở gia bọn họ há chẳng đã rạng danh thiên hạ? Bà nào cần phải chịu ánh mắt lạnh nhạt của kẻ khác?
“Không thể nhầm được, làm sao ta lại nhận lầm được đứa do chính mình sinh ra chứ? Con nha đầu c.h.ế.t tiệt kia...”
“Ta nói bà nhìn nhầm là nhìn nhầm!” Gia chủ Sở gia gắt lên, giọng mất kiên nhẫn.
Tiếng quát vừa rơi xuống, Sở phu nhân đành không dám làm ầm lên nữa, chỉ là ánh mắt vẫn không ngừng lo lắng nhìn về phía hai đứa con.
“Thưa mẫu thân, chẳng phải người bảo muốn gặp các sư huynh sư tỷ của con sao? Chúng ta đi nhanh lên, con đưa người đến đó ngay bây giờ.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Sở Yên Nhiên vừa mỉm cười nói, vừa ngẩng đầu liếc nhìn về phía phụ thân.
Gia chủ Sở gia cũng khẽ gật đầu: “Đi thôi.”
Phía bên kia, những lời lẽ ầm ĩ của Sở gia đương nhiên không lọt khỏi tai Sở Lạc, nhưng nàng chẳng muốn dây dưa gì thêm với họ nữa, coi như không nghe thấy, bước chân càng thêm vội vã.
Sở phu nhân vẫn thấp giọng lẩm bẩm.
“Yên Nhiên à, phụ thân và ca ca con không vội, lẽ nào con cũng không biết lo? Hai đứa là tỷ muội song sinh, khí vận vốn nối liền nhau, chỉ cần con bé kia còn sống, con đời nào được yên thân? Con phải biết tính đường cho mình đi chứ!”
“Đừng nói những lời đó nữa, mẫu thân,” nụ cười trên mặt Sở Yên Nhiên thoáng cứng lại, “Nơi đây là trường tỷ thí thủ tịch, không ít người của các tiên tông đều có mặt…”
Một bên khác, gia chủ Sở gia nghe được những lời lẩm bẩm của phu nhân, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm trọng, trong lòng như có tảng đá lớn đè nặng.
Y đưa mắt quan sát xung quanh, thấy rừng trúc tĩnh mịch không có mấy người, liền liếc nhìn về phía Sở Dật Dương, kín đáo ra hiệu.
Sở Dật Dương lập tức hiểu ý, thoáng nhìn về hướng Sở Lạc sau lưng.
Hắn len lén nhắm ống tay áo về phía thân ảnh áo đỏ kia, nhẹ nhàng ấn xuống cơ quan — một chiếc tiễn tay tẩm kịch độc lập tức b.ắ.n thẳng về phía Sở Lạc!
Lúc đó, Sở Yên Nhiên vẫn đang cố dỗ dành mẫu thân, đến khi nhận ra động tác của ca ca thì đã quá muộn, muốn ngăn cũng không kịp, vội vã dừng bước nhìn về phía ấy.
“Thượng khách, có bị độc tiễn làm thương tổn không?”
Quả nhiên, chiếc tiễn kia còn chưa kịp chạm đến người Sở Lạc đã bị một thân ảnh đột ngột xuất hiện chắn lại — là hộ vệ của nước Tĩnh, người từng vạch trần thân phận của Lý thúc Ngọc là Hoài An vương trong hoàng cung, và cũng từng đưa bánh mai cho Sở Lạc: Tề tiên sinh,
Tề tiên sinh đương nhiên vẫn ghi nhớ Sở Lạc — đó là sư muội của Hoài An vương nước họ, tất phải ra sức bảo vệ, không thể để nàng chịu nửa phần tổn hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-170-mot-mang-doi-mot-mang-the-nao.html.]
Sở Lạc cũng bất đắc dĩ xoay người lại, khuôn mặt lạnh lùng bước tới gần.
“Ta không bị thương, nhưng trong lòng rất lấy làm lạ — nơi này là địa phương nào, sao lại có kẻ mời cả thích khách tới, mưu hại tính mạng khách nhân?”
Sở Yên Nhiên trong lòng tức giận, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, bước lên trước.
“Ca ca ta xưa nay chưa từng tiếp xúc ám khí, vốn chỉ định mang về phòng thân, chẳng ngờ lại sơ suất chạm phải cơ quan, suýt nữa gây tổn hại đến đạo hữu Lăng Vân Tông. Yên Nhiên xin thay huynh ấy tạ tội cùng đạo hữu… Sở đạo hữu.”
“Thật sự chỉ là sơ suất thôi sao?” Sở Lạc nghiêng đầu nhìn nàng, khoé môi khẽ nhếch, “Sở đạo hữu.”
Cách đó không xa, giọng Sở phu nhân bỗng vang lên đầy kích động:
“Chính là nó! Ta tuyệt đối không nhận nhầm, cái con c.h.ế.t tiệt kia—”
Lời còn chưa dứt, đã bị gia chủ Sở gia vội vã đưa tay bịt chặt miệng.
Lúc này, trên trán y đã rịn đầy mồ hôi lạnh, bởi ngay khoảnh khắc phu nhân vừa thốt ra lời đó, trong rừng trúc bỗng chốc xuất hiện mấy chục luồng khí tức mạnh mẽ.
Rõ ràng khi nãy nơi đây vẫn hoàn toàn vắng lặng!
“Xem ra, người nhà Sở gia các ngươi… quả thật không giữ được miệng.”
Vừa nói, Sở Lạc liền vận linh lực nơi tay, rút lấy mũi tên độc trong tay Tề tiên sinh.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng — ngay khi Sở phu nhân định thốt ra bí mật kia, đám ám vệ quanh đây đã bắt đầu di chuyển vây khốn.
Đã là ám vệ, thủ đoạn tất nhiên không sạch sẽ gì, hơn nữa hành sự lại cực kỳ quả quyết, tàn nhẫn.
Chỉ sợ khi bà ta nói thêm vài chữ, thân thể kia đã sớm chia lìa đầu cổ.
Mũi tên độc dưới sự khống chế của linh lực từ tay Sở Lạc, nhắm thẳng đến phương hướng của Sở Dật Dương.
“Sở đạo hữu, người nhà ngươi vừa rồi mưu sát ta. Hiếm có thật đấy, tại đại hội tỷ thí thủ tịch này, mà cũng có kẻ ra tay đê tiện như thế, lại còn tự xưng chính đạo thế gia.”
“Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người chê cười ngươi đây. Ngươi hẳn là không muốn vậy đâu.”
“Hay là thế này đi, mạng đổi mạng, hoá thù thành bạn, thế chẳng hay hơn sao?”
Sở Yên Nhiên cúi mắt nhìn mũi tên độc trong tay nàng.
“Mạng đổi mạng gì chứ, Sở đạo hữu, ngươi rõ ràng đâu có bị thương.”
“Ha ha ha… thú vị thật đấy,” Sở Lạc khẽ nhếch khoé môi cười lạnh: “Vậy thì ta còn một cách nữa — ngươi đứng yên đó, ta b.ắ.n mũi tên độc này về phía ngươi. Dù sao chắc chắn sẽ có người đến cứu ngươi, ngươi sẽ không bị thương, như vậy xem như xí xoá chuyện vừa rồi, thế nào?”
Nụ cười trên mặt Sở Yên Nhiên đã sớm không thể duy trì, lúc này xung quanh toàn là người của Lăng Vân tông, nào còn ai có thể ra tay cứu nàng?
“Sở Lạc, chuyện này chẳng buồn cười chút nào đâu.”
“Ồ, ngươi cũng biết không buồn cười à.”
Sở Yên Nhiên trầm mặc giây lát, rồi mới hỏi: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Ta đã cho các ngươi hai con đường rồi, nên hỏi ngược lại — là các ngươi muốn thế nào?”
Cả rừng trúc chợt lặng ngắt như tờ.
Bất chợt, từ nơi không xa vang lên một giọng nói lạnh nhạt:
“Nhị vị, lối này không thông, mời đi đường khác.”
Nghe vậy, Sở Lạc đưa mắt nhìn sang — chỉ thấy là sư tỷ Vãn Tranh đang chắn ngang con đường mà Chu Mặc Du và Thời Yến đang định bước vào.