Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 174: Một Hộp Kẹo An Thần

Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:11:31
Lượt xem: 140

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi rời khỏi Phần Linh Cảnh, cảm nhận được linh lực sung mãn và thể lực dồi dào toàn thân, Sở Lạc vẫn có đôi chút ngẩn ngơ, cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng mờ mịt.

Vừa nhai một đóa ngọc nhan hoa, vừa bước đến mở cửa sổ.

“Thoắt cái bế quan gần một tháng rồi, Đại tỷ thí giữa các thủ tịch e rằng cũng sắp bắt đầu.”

“Giờ này… là buổi tối à.”

Vừa nuốt xong ngọc nhan hoa, trong đầu liền vang lên thanh âm của Hoa Hoa.

【Chúc mừng ký chủ rèn thể đột phá Trúc Cơ trung kỳ, nhận được 60 điểm khí vận.】

【Khí vận hiện tại: -5679】

“Lên cảnh giới rồi, á… sao đầu ta ngứa thế này, chẳng lẽ… sắp mọc thêm óc?”

【Đừng có mơ, là hiệu quả của ngọc nhan hoa đối với thân thể. Ký chủ thử nhổ một sợi tóc xem.】

Nghe thế, Sở Lạc bán tín bán nghi, giật lấy một sợi tóc, cầm trong tay.

“Rồi sao nữa?”

【Đặt nó lại chỗ cũ.】

Khóe miệng Sở Lạc giật giật: “Ta nghi ngươi đang trêu ta đấy…”

Thế nhưng khi nàng đưa sợi tóc vừa nhổ ấy chạm về đỉnh đầu, nó lại thần kỳ… tự động mọc trở lại.

“Á! Nó… nó mọc lại rồi!”

【Ta nào có trêu ngươi!】

“Thần kỳ thật, thế này thì vĩnh viễn không hói đầu nữa rồi!”

Nói đoạn, Sở Lạc lại nhổ thêm một sợi tóc, lần này truyền linh lực vào, rồi phóng mạnh về phía Yến Linh Giản.

Mái tóc đen kia tựa như phi châm, xé gió xuyên qua mấy khóm trúc xanh, chẳng rõ bay về phương nào.

Sở Lạc đang định hô lên thì đột ngột im bặt, ánh mắt thoáng chút mê man:

“Tóc ta đâu rồi?”

【…Ngươi xem đấy, nghịch quá hóa dại.】

Giữa đêm khuya, Sở Lạc hối hả chạy ra khỏi lầu các, một đường xuyên qua rừng trúc, đi tìm sợi tóc thất lạc.

May mà trên đó vẫn còn linh lực của chính mình, truy tầm cũng không quá khó. Xuyên qua rừng trúc, khi đến gần suối, nàng mới thấy được sợi tóc cắm vào khe đá.

Sở Lạc nhặt tóc lên, rửa sạch rồi gắn lại lên đầu. Vừa định rời đi, ánh mắt nàng vô tình quét qua một bóng hình quen thuộc.

Tô Kỳ Mộc đang ngồi bên chỗ thường ngày Tần Tiểu Sa nướng cá, khẽ ngẩng đầu nhìn dòng thác thấp phía trước.

Trăng sáng vằng vặc soi chiếu mặt nước, tạo nên từng đợt ánh sáng lấp lánh.

Chẳng rõ hắn đang nghĩ gì, cũng không phát hiện ra Sở Lạc đang lén lút tiến lại phía sau.

Khi đã đến khoảng cách đủ gần, Sở Lạc mới dừng bước, nhìn chăm chú bóng dáng trước mặt.

Sử dụng thẻ ngẫu nhiên!

Lần trước, khi ở gần Liễu Tự Diêu, nàng từng mở được thẻ “Đọc Tâm”; nếu bên cạnh người khác cũng có thể mở ra các vật phẩm khác nhau… thì ở cạnh thiên tài của Thất Trận Tông này, chẳng lẽ lại không có vật gì trân quý liên quan đến trận pháp?

Trong lúc nàng đang tưởng tượng đến những điều tốt đẹp, thì âm thanh của Hoa Hoa vang lên:

【Chúc mừng ký chủ mở ra vật phẩm: “Một hộp Kẹo An Thần.”】

【Kẹo An Thần: Có tác dụng tu bổ nguyên thần, tăng độ dung hợp giữa nguyên thần và thân thể.】

Sở Lạc cúi đầu nhìn hộp gỗ nặng trịch xuất hiện trong ngực, mở ra xem thử—

Bên trong là vô số viên kẹo ngọt ngào, xếp đầy ắp.

Nàng cầm lấy một viên, cau mày ngửi ngửi.

“Thứ này có ích gì với ta chứ…”

Đang tự nhủ như vậy, đột nhiên vang lên một trận ho nặng nề phía Tô kỳ Mộc.

Sở Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn về phía ấy—chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt đến dọa người…

Máu tươi không ngừng tuôn ra từ khóe miệng, nhuộm đỏ cả vạt áo trước ngực.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tô Kỳ Mộc như muốn đứng dậy, nhưng nguyên thần và thân thể không hợp khiến mọi thứ trước mắt hắn trở nên vặn vẹo như hai thế giới chồng lấn. Chóng mặt, đầu đau như muốn vỡ tung, khắp người như có hàng vạn lưỡi d.a.o cắt cứa.

Khi thân thể loạng choạng muốn ngã nhào xuống suối, một bàn tay đột ngột kéo hắn trở lại.

“Này này này, Tô Kỳ Mộc, ngươi sao vậy?”

“Không phải ta làm ngươi thành thế này đâu, chớ có đổ oan cho ta.”

“Thôi được rồi, đổ thì đổ, ta nhận là được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-174-mot-hop-keo-an-than.html.]

Sở Lạc luống cuống lấy ra một viên kẹo, nhét vào miệng đầy m.á.u của Tô Kỳ Mộc.

Rồi nàng nghiêm túc quan sát.

“Có tác dụng không vậy?”

Cơn đau trên người dịu đi rất nhiều, cảm giác nguyên thần muốn nuốt chửng thân thể cũng tiêu tán. Ý thức của Tô Kỳ Mộc dần hồi phục, hắn ngơ ngác nhìn Sở Lạc trước mắt.

“Cảm thấy thế nào?” Sở Lạc hỏi.

“Ta…”

Lời chưa nói xong, khóe môi lại tuôn m.á.u không ngừng, khiến Sở Lạc nhíu mày.

“Thôi thôi, ngươi đừng nói gì nữa thì hơn.”

“Thật chẳng hiểu bọn họ nghĩ gì, lại để ngươi tu luyện loại công pháp như thế.”

Nghĩ ngợi một hồi, Sở Lạc bèn đem cả hộp kẹo đưa cho Tô Kỳ Mộc.

“Vừa rồi ta đút cho ngươi chính là thứ này, với ta thì vô dụng, cho ngươi đấy.”

Tô Kỳ Mộc đón lấy hộp kẹo,  sững sờ nhìn nàng.

“Còn đi nổi không?” Sở Lạc hỏi, thấy hắn mãi chưa lên tiếng lại thúc: “Ngươi nói gì đi chứ.”

“Đi… được… khụ khụ…”

Lời vừa dứt, Tô Kỳ Mộc bước một bước về phía trước, nhưng cảm giác khó chịu dữ dội lại ập đến, suýt chút nữa ngã quỵ. Sở Lạc kịp thời đỡ lấy, nhìn dáng vẻ hắn hiện giờ, cuối cùng vẫn nói:

“Thôi, để ta đưa ngươi về phía Thất Trận Tông đi.”

Thấy Sở Lạc xoay người vỗ vỗ vai tỏ ý muốn cõng mình, Tô Kỳ Mộc hoảng hốt quay đầu nhìn đi nơi khác.

“Ta… ta có thể… tự về được…”

Nghe vậy, Sở Lạc quay đầu lại, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Khụ khụ khụ…”

Tô Kỳ Mộc lúng túng lau sạch vệt m.á.u nơi khóe miệng, vành tai đỏ bừng, sau đó lặng lẽ dựa sát lại gần nàng.

Cuối cùng, vẫn là Sở Lạc cõng hắn về.

Trên đường đi, Tô Kỳ Mộc cúi đầu nhìn vết m.á.u trên tay áo, ánh mắt trống rỗng.

“Chúng ta là đối thủ, vì sao ngươi lại giúp ta?”

“Nếu không giúp, giờ ta ném ngươi lại xuống suối thì thế nào?”

“Không… không được.”

Nghe vậy, Sở Lạc không nhịn được cười khẽ, sau đó nói: “Sư tôn nói ta và ngươi là cùng một loại người. Tuy ta chẳng hiểu giống chỗ nào, nhưng ta nhìn ngươi đáng thương, liền nhớ đến chính mình thuở trước.”

“Ta đáng thương chỗ nào…”

“Ngươi không đáng thương à?”

“…”

Tô Kỳ Mộc trầm mặc thật lâu, sau đó nhỏ giọng nói: “Thời gian trước… nguyên thần ta phá cảnh thất bại.”

Nghe thế, Sở Lạc trừng to mắt.

“Ngươi mới Trúc Cơ trung kỳ mà đã dám đột phá Kim Đan cảnh nguyên thần? Chỉ nghĩ thôi ta cũng thấy đầu muốn nổ rồi.”

“Ta… bắt buộc phải làm vậy.”

“Ừ, một khi đã chọn tâm pháp, thì không còn đường lui nữa.” Sở Lạc cũng thở dài một tiếng bất đắc dĩ.

“...Ừm.”

Một lúc sau, Sở Lạc nhẹ nhàng đặt Tô Kỳ Mộc xuống.

“Về đến nhà rồi.”

Người sau lưng vẫn im lặng không đáp, đến khi nàng cúi nhìn mới phát hiện hắn đã ngất đi.

May mắn lúc ấy có một đệ tử Thất Trận Tông phát hiện động tĩnh, vội vã bước ra.

“Chư đạo hữu, sư đệ ta đây là…”

“Ta nhặt được hắn bên bờ suối, thân thể suy nhược quá mức, đã hôn mê rồi.”

Vừa nói, Sở Lạc vừa cùng người nọ đỡ Tô Kỳ Mộc vào trong.

“Vậy thì thật sự cảm tạ chư đạo hữu, ta  đưa tiểu sư đệ trở về gặp y tu đồng hành xem sao."

Nhìn người nọ cõng Tô Kỳ Mộc rời đi, Sở Lạc bất giác đưa tay sờ mũi.

Ra ngoài hành tẩu mà cũng mang theo y tu, xem ra con đường tu hành của Tô Kỳ Mộc thật chẳng phải loại nguy hiểm bình thường.

Loading...