Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 176: Vòng Sơ Tuyển

Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:12:50
Lượt xem: 150

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn vốn cho rằng đây là phản diện. Không ngờ lại là… một kẻ ngốc ngếch.

Xem ra, trong đại hội năm sau cũng chẳng đáng để lo ngại.

Sở Lạc xách theo một giỏ trứng gà trở về các lâu của Lăng Vân Tông, không ngờ người lẽ ra phải bị vây kín bởi đám người – Lý Thúc Ngọc – lại còn về sớm hơn cả nàng.

“Tiểu sư muội, muội đây là…?” Lý Thúc Ngọc tuy có phần kinh ngạc, nhưng có lẽ do tâm trạng đang tốt, nên khóe mắt đuôi mày đều phảng phất nét cười.

“Muội định đi chiên trứng đây, sư huynh có muốn ăn không?”

“Á… kia là cái gì vậy?”

Hoàng hôn buông xuống, gần khe suối Tuyền Giản, Thời Yển tình cờ đi ngang qua, trông thấy Tần Tiểu Sa tay chân lóng ngóng nào là nướng cá, nào là đập trứng, bên cạnh còn có hai người lớn đang ngồi chờ ăn, chưa từng có lúc nào khiến hắn chấn kinh đến vậy.

“Ta từng nghe nói vị Hoài An vương trong khóa này thực lực không tệ, nhưng sư huynh xem kia… người kia chẳng phải là Hoài An vương đó sao?”

“…”

Đại tỷ thí chính thức khai mạc, địa điểm luận võ đặt ngay trên đỉnh khe Yến Linh.

Thác nước Yến Linh chia làm ba tầng, chảy từ nam ra bắc, điểm cao nhất phía bắc cũng chính là nơi kết thúc vòng sàng lọc đầu tiên. Trên không trung, có đúng một trăm miếng ngọc phù khắc hoa sen lơ lửng. Kẻ nào không đoạt được ngọc phù ấy, đều bị loại.

Từ tầng thấp nhất của thác đổ lên cao dần, những đài đá hình chim hạc cũng theo đó mà nâng lên, làm chỗ đặt chân cho tu sĩ trong lúc giao chiến giữa không trung.

Hai bên bờ thác, từng tầng đá bậc cao thấp đan xen, đã sớm được trải sẵn những đệm cỏ có thể giúp giảm mỏi mệt.

Vị trí quan chiến cũng đã được phân định rõ ràng: tám đại tiên môn, cùng vương công quý tộc đều ngồi tại tầng cao nhất của thác, có thể nhìn rõ tình thế ở đoạn cuối.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Kém hơn một bậc thì ngồi tầng giữa, còn thấp hơn nữa thì chỉ có thể ở tầng đá thấp nhất – nơi bắt đầu cuộc tỷ thí.

Những tán tu trong đội Lôi Đình từ sớm đã chạy đến tầng thấp nhất chiếm chỗ, chỉ là đến khi mặt trời lên cao, người đông như nêm, họ vẫn chẳng thể nào tìm thấy nữ tu áo đỏ kia trong đám người.

“Hay là thôi đi Lôi huynh, vị Sở đạo hữu ấy chắc đã rời Yến Linh Giản rồi. Dù sao chi phí trọ một ngày ở đây cũng không hề rẻ, chẳng phải tán tu nào cũng có thể chi trả nổi đâu.”

“Các huynh nghĩ vị Sở đạo hữu đó có khi nào không phải là tán tu mà là đệ tử tiên môn không? Ta thấy tu vi của nàng cũng chẳng thấp.”

“Nhưng đệ tử tiên môn đều mặc đồng phục môn phái kia mà, liếc một cái là nhận ra ngay.”

“Cũng đúng… thế chỗ này ta giữ cho nàng…”

Lôi Thừa Chí nhìn thấy các đệ tử tiên môn tham gia đại tỷ thí đã có mặt đầy đủ, bất lực thở dài.

“Thôi khỏi giữ chỗ nữa. Sớm biết nàng khó khăn như thế, ta nên đưa thêm một cân trứng nữa mới phải…”

Vừa dứt lời, đội Lôi Đình vừa mới nhường lại vị trí kia thì tức thì có người khác ngồi vào.

Cùng lúc ấy, tại tầng cao nhất của thác, Sở Lạc ngồi nghiêm trang, bất động như tượng, tâm trạng ngổn ngang trăm mối.

“Nhìn ta làm gì vậy chứ… mặt ta cũng đâu có dính gì…” Nàng không nhịn được mà truyền âm cho Hạ Tinh Châu đang ngồi bên cạnh.

Chỉ thấy không chỉ bên nàng, mà cả phía đối diện, ánh mắt của vô số người đều như vô tình hữu ý đảo qua nàng, nhìn đi nhìn lại.

Âm thanh truyền âm của Hạ Tinh Châu nhanh chóng vọng đến:

“Vì ngươi là người của khóa sau, lại còn ngồi cạnh ta, thêm nữa…”

“Thêm gì?”

“Thêm chuyện hôm qua ngươi cùng Lý sư đệ chiên trứng, ai cũng thấy. Mà thân phận của sư đệ ấy… ngươi hiểu rồi đấy.”

Sở Lạc nuốt khan một ngụm nước bọt.

“Ta cũng đâu ngờ… giới tu chân này chẳng lẽ chưa từng ai chiên trứng sao?”

Quan trọng là… Lý sư huynh lại chẳng lấy làm lạ, còn bằng lòng cùng nàng làm cái việc phàm tục ấy.

Bây giờ bị bao nhiêu ánh mắt dòm ngó thế này, nàng e rằng chẳng đi đâu được nữa, chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi  tĩnh tâm ở đây cho tới khi mòn cả bồ đoàn thôi.

Ở khu vực của Linh Thú Tông, Sở Yên Nhiên đang ngồi bên cạnh chưởng môn Hàn Nguyệt, cũng bị bao ánh nhìn kín đáo soi xét.

Nàng chỉ bình thản vuốt ve con mèo trắng trong ngực, ánh mắt như có như không lướt qua khuôn mặt Sở Lạc phía đối diện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-176-vong-so-tuyen.html.]

Liên đế song sinh hoa, tất có một đóa phải tàn. Chỉ là từ sau khi sư tôn của Sở Lạc xuất hiện, Hàn Trần bị phế, con đường của nàng ta ngày càng chông gai.

Cơ hội g.i.ế.c Sở Lạc không còn nhiều nữa, mà lại không thể ra tay công khai…

Hàng mi dài của Sở Yên Nhiên khẽ rủ xuống.

Trên đời này, người nàng muốn g.i.ế.c chỉ có một – đó chính là Sở Lạc. Đó là định mệnh, là tất yếu, không ai có thể thoái lui.

Hiện tại Hàn Trần vẫn nằm bất động trong Linh Thú Tông, thế lực nhà họ Sở cũng chẳng còn hữu dụng gì.

Phải nghĩ cách khác thôi.

Nghĩ đến đây, bỗng nghe bên cạnh Điền Tâm Cầm lẩm bẩm:

“Người ngồi bên cạnh đệ tử chưởng môn  của Lăng Vân Tông rốt cuộc là ai vậy? Sao chưa từng thấy bao giờ?”

Nghe thế, Sở Yên Nhiên khẽ mỉm cười liếc sang.

“Ta cũng thấy hiếu kỳ, xem diện mạo nàng ấy lại có đôi phần giống ta, nhìn vào  thấy khá thân thiết.”

Lời vừa dứt, ánh mắt chán ghét của Điền Tâm Cầm liền phóng tới.

“Trông thế kia là biết không phải thứ gì tốt đẹp rồi! Tam sư huynh, đổi chỗ với ta, ta không muốn ngồi ở đây!”

Điền Tâm Cầm lập tức đứng dậy rời khỏi bên cạnh Sở Yên Nhiên, đổi chỗ cho Văn Diệp Lương – kẻ vốn đang có chút căng thẳng.

Sở Yên Nhiên xoay đầu lại, chăm chú nhìn về phía đại tỷ thí.

“Ừm… Lục sư muội, muội có khát không?”

“Không khát.”

“Vậy… muội có đói không?”

“Dạo này ta đang bế thực, đa tạ sư huynh quan tâm.”

Chưởng môn Hàn Nguyệt khẽ cau mày, liếc mắt về phía bọn họ.

“Đổi chỗ lại đi, đừng để người của tông môn khác chê cười.”

Tiếng trống trầm vang dội cất lên, vòng sơ tuyển đầu tiên của đại tỷ thí chính thức bắt đầu. Ngay sau bước chân và tiếng động của nhóm tu sĩ trẻ tuổi, thì từ tầng thấp nhất của thác vọng lên tiếng reo hò hưng phấn, cao vút đầy nhiệt huyết lại càng rõ ràng hơn.

So với những kẻ ngồi ở tầng cao đang nghiêm túc chờ đợi phần tranh tài cuối cùng, thì bầu không khí bên dưới rõ ràng sôi động và thư thái hơn nhiều.

Sở Lạc cố kiễng cổ nhìn về phía nam, nhưng với vị trí hiện tại, nàng không tài nào thấy rõ được tình hình nơi xuất phát.

Tầm mắt nàng chỉ có thể nhìn thấy dòng thác đổ xuống cuồn cuộn, cùng những đài đá hình hạc lơ lửng giữa không trung.

Không biết đã bao lâu trôi qua, dường như đến tầng trung cũng bắt đầu vang lên tiếng reo hò. Trong lòng Sở Lạc mơ hồ cảm thấy, đã có người dẫn đầu vượt lên rồi.

Sẽ là ai? Là ai đây?

Ánh mắt Sở Lạc dán chặt về phía đó.

Chỉ trong chớp mắt, một bóng áo trắng của đệ tử Lăng Vân Tông hiện lên trong tầm mắt!

Lý Thúc Ngọc đạp gió mà đến, thân hình nhẹ nhàng nhanh nhẹn, đáp xuống đầu hạc đá, chỉ dừng lại thoáng chốc rồi lập tức phóng về phía ngọc bài hoa sen treo giữa không trung.

Chu Mặc Du của  Bình Chân Tông bám sát phía sau, gương mặt không gợn chút cảm xúc.

Vòng đấu đầu tiên có quy định nghiêm ngặt, bảo vật hay linh thú đều không được sử dụng, càng không được phép ngự kiếm phi hành.

Trong tình thế chỉ có thể dựa vào thân pháp và linh lực bản thân, không ai có thể vượt qua được Lý Thúc Ngọc mang linh căn hệ Phong.

Chuyện này cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả – chỉ cần hắn đoạt được ngọc bài hoa sen, chiến trường thực sự mới là ở phía sau.

Từ khi Lý Thúc Ngọc và Chu Mặc Du  lần lượt giành được ngọc bài, giữa đó là một khoảng thời gian dài không ai xuất hiện, mãi mới có tu sĩ thứ ba và thứ tư lọt vào tầm mắt Sở Lạc.

Trong số những tu sĩ tham gia đại tỷ thí lần này, chỉ có hai người trước là đạt đến đỉnh phong Trúc Cơ, người có tư chất khá hơn thì ở hậu kỳ Trúc Cơ, còn lại đa phần vẫn đang ở trung kỳ.

 

Loading...