Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 177: Thần bí, quá thần bí

Cập nhật lúc: 2025-04-24 13:10:44
Lượt xem: 134

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay khi đoạt được ngọc bài hoa sen, ánh mắt Lý Thúc Ngọc khẽ động.

Hắn lật mặt sau của ngọc bài, liền thấy hiện ra một con số.

Chính con số này quyết định đối thủ kế tiếp của hắn. Nhưng trước khi đoạt được ngọc bài, không ai biết rằng phía sau nó lại ẩn chứa huyền cơ như vậy.

Sau đó, Chu Mặc Du cũng phát hiện ra điểm ấy.

Khi hai người trở về chỗ ngồi trong môn phái, không hẹn mà cùng ngoái đầu nhìn lại.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, thời gian như đọng lại.

Lý Thúc Ngọc quay lại, ngồi xuống chiếc bồ đoàn trống bên cạnh Sở Lạc, rồi đưa ngọc bài trong tay cho nàng.

“Đại tỷ thí khóa sau chưa rõ quy tắc ra sao, nhưng nếu giống lần này, sư muội phải đặc biệt cẩn thận.”

Lý Thúc Ngọc khựng lại một chút, giọng mang theo chút bất đắc dĩ:

“Có lúc, vận khí cũng là một phần của thực lực.”

Sở Lạc còn đang hồ nghi, nhưng khi nghe hắn nói vậy, nàng cũng cảm nhận được con số ở mặt sau ngọc bài.

Nếu vòng hai ngay lập tức rút trúng một đối thủ không thể chiến thắng… vậy thì nàng còn có cơ hội vào chung kết không?

Nếu chẳng may nàng đụng độ với Sở Yên Nhiên, liệu áp chế vận mệnh kia… có trở nên càng thêm sắc bén?

Sở Lạc chau mày lại, ngẩng đầu lên liền chạm ngay ánh mắt của Sở Yên Nhiên bên kia bờ.

Thấy vậy, Sở Yên Nhiên khẽ cong môi cười.

Sở Lạc cũng hơi nheo mắt lại. Con tiện nhân này, chắc chắn lại đang ủ mưu gì đó.

Ở một bên khác, sắc mặt của Nguyên Đức Đế Lý Bá Khiêm đã không còn giấu nổi nụ cười,  các vị hoàng đế hoặc sứ thần từ những quốc gia khác đến bắt chuyện, ai nấy đều khen ngợi vị tam hoàng đệ của hắn không ngớt.

Thấy vậy, Lý Thúc Ngọc liền quay sang nói với Tông chủ Tống Minh Việt và đảo chủ Minh Vân:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Chưởng môn, sư tôn, đệ tử xin phép đi một chuyến đến chỗ hoàng huynh.”

Hai người dĩ nhiên gật đầu đồng ý, Sở Lạc vội vàng trả lại ngọc bài hoa sen cho Lý Thúc Ngọc.

Càng về sau, các trận tranh đấu giữa tu sĩ trên đầu hạc đá càng trở nên dữ dội, không ngừng nghỉ.

Có thể thấy trong lòng ai nấy đều nghĩ giống nhau: hãy để những kẻ có tu vi cao hơn qua trước, còn mình thì tìm cơ hội giành lấy mấy suất còn sót lại.

Chỉ khi đại tỷ thí diễn ra quyết liệt như thế, nơi đây mới bớt phần ngột ngạt, bằng không cứ giữ vẻ đoan trang cả ngày trời như vậy, Sở Lạc e rằng bản thân sẽ sớm rời sân trước thời hạn.

Chiều tà, vòng sơ tuyển căng thẳng rốt cuộc cũng kết thúc, mọi người vừa bàn tán vừa tản ra.

Sở Lạc một mình đi loanh quanh trong đám đông, định tìm chút nhiệm vụ để làm, nào ngờ đi lòng vòng hai lượt vẫn chẳng kích hoạt được gì.

Đang định quay về chỗ ở thì lại thấy mấy tán tu trong đội Lôi Đình đang tụ tập ở mép rừng trúc, hướng về phía tiểu tuyền nơi khe suối mà ngóng trông điều gì đó.

Thấy vậy, Sở Lạc liền bước tới:

“Các ngươi đang làm gì ở đây vậy?”

“Sở đạo hữu!”

Vài người kia đều lộ vẻ ngạc nhiên:

“Ngươi vẫn chưa rời khỏi Yến Linh Giản sao?”

“Ta?” – Sở Lạc cũng thấy khó hiểu – “Tại sao ta phải rời khỏi Yến Linh Giản?”

Thấy nàng nghi hoặc, Lôi Thừa Chí liền giải thích:

“Chúng ta không thấy ngươi trong đại tỷ thí hôm nay, cứ tưởng ngươi vì không trả nổi tiền thuê nên đã rời đi sớm rồi.”

Chuyện tiền thuê ở đây, Sở Lạc cũng từng nghe nói qua, lúc này bèn xua tay:

“Sao lại thế được, ta còn ít bạc dắt lưng mà.”

Gần đây tiêu pha toàn là mượn tạm của Lý sư huynh. Vài người đối diện lại càng thêm kinh ngạc:

“Nói như vậy, chỗ ngồi tầng trung mà hôm nay Sở đạo hữu dùng để xem tỷ thí, là bỏ một khoản lớn ra mua lấy ư?”

Sở Lạc xoa cằm đáp:

“Nói chung chỗ ta ngồi khá là cao.”

“Nói mới nhớ,” nàng lại hỏi, “các ngươi tụ tập ở đây làm gì?”

Nhìn cái cách họ thập thò thăm dò nãy giờ, chắc chắn là có chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-177-than-bi-qua-than-bi.html.]

Thế nhưng lời vừa dứt, mười mấy người lại đưa mắt nhìn nhau, bộ dạng ngập ngừng do dự.

Cuối cùng vẫn là Lôi Thừa Chí mở miệng trước:

“Sở đạo hữu là người nhà, không thể giấu diếm.”

Nói rồi hắn lại hơi ngượng ngùng cười cười:

“Thực ra chúng ta chỉ muốn qua bên đó xem thử một chút. Nghe nói bên ấy linh khí dồi dào, là nơi các đệ tử thiên tài của tiên môn và hoàng tộc thường chọn để tu luyện. Nhưng hôm qua có vài tán tu vừa đến đã bị đuổi ra ngoài, bọn ta cũng sợ bị đuổi.”

“Tại sao?” – Sở Lạc cũng nghiêng đầu nhìn qua đó – “Ta nhớ nơi đó đâu cần nộp linh thạch gì mà?”

“Không phải vấn đề thu hay không thu linh thạch, mà là trong đó toàn thiên tài đệ tử, tán tu như bọn ta e rằng khó mà hợp cảnh.”

“Nếu đã không thu linh thạch, vậy các ngươi cứ đường hoàng mà đi, huống hồ các ngươi cũng đã trả tiền thuê, còn bọn họ thậm chí chưa nộp một đồng. Ở Yến Linh Giản này, các ngươi hoàn toàn có quyền tự do lui tới.”

Sở Lạc nói tiếp:

“Đang rảnh, ta đi cùng các ngươi luôn.”

“Cái này…” – Dù được cổ vũ, Lôi Thừa Chí vẫn hơi lưỡng lự, lo lắng.

Thấy thế, Sở Lạc liền nháy mắt với hắn: “Ý chí Lôi Đình đâu rồi?”

Lời vừa dứt, Lôi Thừa Chí như theo phản xạ lập tức hét lên:

“Bất cứ lúc nào!”

“Mọi thời khắc!”

“Quyết thực hiện ý chí của Lôi Đình!”

“Ha ha ha…” – Lần này, Sở Lạc không còn cảm giác xấu hổ nữa, nhịn không được mà cười lớn, bắt chước dáng vẻ sư tổ nàng mà nói tiếp:

“Thế gian này, cần có dũng giả để bảo vệ!”

“Đi nào!” – Lôi Thừa Chí hô lớn.

Hắn nhe răng cười ngốc nghếch: "Chúng ta là người đã trả tiền mà!"

Một đoàn người vừa hồi hộp vừa phấn khích đi theo sau Lôi Thừa Chí, còn Lôi Thừa Chí thì đi sau lưng Sở Lạc.

Khi đám người này tới được khe suối nhỏ, bầu không khí vốn còn rộn ràng vui vẻ bỗng chốc yên ắng lại, sự yên ắng đột ngột ấy thậm chí có chút bất thường.

Cùng lúc ấy, ánh mắt của mọi người nơi đây, hoặc lộ liễu hoặc kín đáo, đều đổ dồn về phía này.

Lôi Thừa Chí căng cứng toàn thân, suýt nữa đã buột miệng nói rằng bọn họ đi nhầm chỗ rồi.

Nhưng lời của Sở Lạc còn nhanh hơn hắn một bước:

"Ánh mắt họ không phải nhìn các ngươi."

Họ đang nhìn ta.

Đám người ấy quả thực đang nhìn Sở Lạc, đến mức vì sự xuất hiện của nàng mà nhất thời không nhận ra những tán tu theo sau phía sau.

Chủ yếu là do hiếu kỳ — từ lúc Sở Lạc tới Yến Linh Giản đến nay chưa từng giao du với ai, một tháng trời đều bế quan không ra khỏi cửa, đến khi xuất hiện thì lại ngồi ngay cạnh đệ tử thân truyền của chưởng môn Lăng Vân Tông, thần bí, thực sự quá thần bí.

Lúc này nghe được lời Sở Lạc nói, những người kia cũng cảm thấy có phần ngượng ngùng, chẳng bao lâu sau lại khôi phục vẻ như trước.

Ánh nhìn cứ thế tiêu tan, Lôi Thừa Chí cũng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thả lỏng.

Chủ yếu là bởi vì Sở Lạc quá đỗi tự nhiên, nàng đi đến bờ nước rồi khoanh chân ngồi xuống đất, đám người đội Lôi Đình cũng theo nàng mà làm theo.

Trong lòng ai nấy đều không khỏi tấm tắc thầm nghĩ:

Quả là can đảm, cả đời này chưa từng thấy tán tu nào dũng khí đến thế!

Sở Lạc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bỗng nhiên lại mở mắt ra.

"Mùi cá nướng?"

"C-cá nướng đây~" – Tần Tiểu Sa đẩy một chiếc xe nhỏ còn cao hơn cả người mình đi tới, bên trong toàn là cá nướng nóng hổi.

Chẳng bao lâu sau, mỗi người trong đội Lôi Đình đều được phát cho một con cá nướng, rồi nhìn thân người nhỏ bé kia tiêu sái rời đi.

Tần Tiểu Sa đẩy xe đi một mạch đến tận chỗ xa, đứng trước mặt Hạ Tinh Châu, hai tay giơ lên cao: "Cá lớn đâu?"

"Để ta dẫn muội đi bắt."

Hạ Tinh Châu cũng cười, bế nàng lên, lúc rời đi vẫn không quên ngoái đầu nhìn về phía khe suối nhỏ kia một cái.

"Ta còn tưởng Sở sư muội không thích kết giao bằng hữu cơ đấy..."

Loading...