Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 178: Ngươi thật không cần thiết
Cập nhật lúc: 2025-04-24 13:12:39
Lượt xem: 153
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuộc sống của tán tu khổ sở là điều ai nấy đều công nhận, bởi lẽ trong thế giới tu chân này, tài nguyên vốn dĩ luôn ưu ái kẻ mạnh, còn chuyện kẻ mạnh có làm tròn bổn phận hay không, lại là chuyện khác.
Song trên đời, luôn có những người vì đủ mọi lý do mà trở thành tán tu, phiêu bạt khắp nơi, đồng thời cũng từng bước nhìn thấy bao nhiêu phong cảnh, thông thạo hơn nhiều chuyện nhân tình thế thái.
Những người đội Lôi Đình khi thấy phong cảnh ở khe núi nhỏ, cảm nhận được linh khí nồng đậm nơi đây, trong lòng không khỏi kích động, nhưng lại không dám quấy nhiễu ai, ngay cả nói chuyện cũng đều nói thật nhỏ nhẹ.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Khó có dịp thế này, mau tranh thủ tu luyện."
Lôi Thừa Chí khẽ nhắc một câu, mấy vị tán tu ăn xong cá nướng liền lập tức ngồi xuống nhập định.
Vài ánh mắt lại đổ dồn về phía này, nhưng lần này người ta không còn nhìn Sở Lạc nữa, mà là nhìn mấy vị tán tu kia.
Có vài người trực tiếp rời khỏi, đệ tử tiên môn vốn dĩ có phần kiêu ngạo.
Nếu là tình cảnh như hôm qua, giờ này ắt đã có người lên tiếng đuổi họ đi rồi, nhưng hôm nay bên cạnh đám tán tu ấy lại có một vị đệ tử trọng yếu của tiên môn ngồi cùng, chưa rõ thân phận ra sao, không ai dám mạo muội mà đối địch với Sở Lạc.
Sở Lạc đang ăn cá nướng, chợt thấy trong đám người đội Lôi Đình có một nam tu vóc dáng cao gầy, trong tay cầm một thanh kiếm gỉ, đang luyện một bộ kiếm pháp khô khan cứng nhắc.
Kiếm chiêu hắn luyện, phần lớn là nhặt nhạnh được từ các công pháp vỡ vụn trong những bí cảnh, kết hợp với mấy động tác thuận tay nhất mỗi khi chiến đấu cùng yêu thú, ghép lại thành một bộ chiêu thức chẳng mấy quy củ.
Thế nhưng chính vì kiên trì luyện đi luyện lại những động tác đó, hắn mới có thể trong lúc hiểm nguy bảo vệ được mình cùng đồng bạn.
Còn đệ tử tông môn thì có truyền thừa rõ ràng, lại có người chỉ dạy, chỉ cần thêm chút kinh nghiệm thực chiến, trong vòng một tháng là đủ sức vượt qua những gì tán tu ấy khổ luyện cả một năm trời.
"Thời Yến sư huynh, ta luyện thế này có đúng không?"
Một người mặc đạo bào của Bình Chân Tông vừa thi triển xong một bộ kiếm chiêu, liền mang theo vài phần mong chờ mà chờ đợi Thời Yến nhận xét.
Thế nhưng người sau lại không đáp lời, ánh mắt y nhìn hắn đã là một câu trả lời rõ ràng.
Thấy hắn còn nhìn mình, Thời Diễn liền cầm lấy thanh bội kiếm của mình, múa lại một lượt kiếm chiêu ban nãy.
Có đối chiếu thì cao thấp liền hiện.
Kiếm trong tay y tựa hồ như có sinh mệnh, dù không cố ý biểu hiện, nhưng trong từng chiêu thức vẫn toát lên được khí vận nội hàm.
Sở Lạc rất quen thuộc với điều này, đó là điềm báo kiếm ý sắp thành hình. Chỉ có những người thực sự thích hợp với con đường kiếm đạo, đồng thời có ngộ tính và thiên tư không tầm thường, mới có thể lĩnh hội được kiếm ý.
Mỗi người nhiều nhất chỉ có thể có một loại kiếm ý, và kiếm ý của mỗi người đều khác biệt.
Tựa như kiếm ý của Lý Thúc Ngọc, hòa thuận tiêu d.a.o mà vẫn mang khí thế quân vương; còn kiếm ý của Chu Mặc Du thì quá mức chấp nhất, theo đuổi sự hoàn mỹ tới cực hạn nên không tránh khỏi có chút cứng nhắc.
Kiếm ý là thứ phải ngộ ra, đương nhiên cũng có thể lĩnh hội từ kiếm ý người khác để lại, bất luận là tự ngộ hay kế thừa, thì kiếm chiêu mang theo kiếm ý khi thi triển ra cũng đều vượt xa những chiêu thức tầm thường.
Sở Lạc vẫn chưa từng cố gắng ngộ ra thương ý của bản thân, phần lớn lý do là vì Phá Chiểu.
Chủ nhân đời trước của Phá chiểu là Bạch Thanh Ngô, trong thương vẫn lưu lại thương ý của ông ấy, Phá Chiểu cho rằng đó mới là ý chí hoàn mỹ nhất, hy vọng Sở Lạc có thể tiếp nhận thương ý của sư tổ.
Nhưng Sở Lạc muốn tự mình ngộ ra thương ý thuộc về chính nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-178-nguoi-that-khong-can-thiet.html.]
Thời Yến mới nhập đạo chưa đầy hai năm, đã mơ hồ chạm tới hình dạng của kiếm ý, quả là thiên tài kiệt xuất, bởi vậy cũng hấp dẫn không ít tu sĩ vây lại quan sát.
Sau khi luyện xong, y quay sang nhìn vị sư đệ ban nãy: “Làm lại.”
Vị đệ tử Bình Chân Tông kia lại theo lời chỉ điểm của Thời Yến mà luyện thêm một lần, tuy có chút tiến bộ nhưng vẫn không đáng kể.
“Thời Yến sư huynh, huynh có thể biểu diễn lại một lần nữa không…”
Người nọ vừa mở miệng, bỗng phát hiện trong đám tán tu phía xa, có một người đang cầm thanh kiếm rỉ nát không đáng giá, vậy mà cũng đang múa lại bộ kiếm chiêu mà Thời Yến vừa mới biểu diễn — hắn chỉ nhìn một lần, mà đã mô phỏng ra được vài phần thần vận.
“Vấn đề của ngươi nằm ở căn bản.” Thời Yến vừa nói, vừa liếc mắt thấy người kia phân tâm, liền theo ánh mắt hắn nhìn sang.
Y cũng thấy được — nam tu cao gầy kia quả thực đang luyện lại chiêu thức mà bọn họ vừa mới biểu diễn.
Y lại không lấy làm ngạc nhiên, bởi đã dám luyện giữa bao người thì cũng không có gì là bí mật không thể truyền thụ.
Nhưng sắc mặt vị đệ tử Bình Chân Tông kia thì chẳng dễ coi chút nào. Dẫu sao thứ mà hắn luyện đã nhiều ngày, vậy mà một tán tu chỉ nhìn qua liền học được, trong lòng sao có thể cam tâm?
Hắn lập tức sải bước định tiến về phía tán tu cao gầy nọ, song thanh âm thản nhiên của Thời Yến đã vang lên phía sau:
“Quay lại.”
“Sư huynh,” đệ tử Bình Chân Tông kia chau mày nhìn sang, “kiếm chiêu của Bình Chân Tông ta lại để đám tán tu kia nhìn lén học trộm, chẳng lẽ huynh không quản sao?”
Hắn nói rất lớn, bất kể là đệ tử các tông môn đang tụ quanh nơi này, hay đám tán tu đội Lôi Đình bên kia, đều nghe thấy rõ ràng.
Ngay tức khắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tán tu cao gầy kia, hắn cũng không khỏi dừng động tác luyện kiếm lại.
Lôi Thừa Chí và những người khác cũng ngừng nhập định, vội vàng đứng lên.
Thời Yến có phần không hiểu, nhìn về phía đám tán tu một cái, rồi lại quay sang sư đệ của mình.
“Đừng bé xé ra to.”
Kiếm chiêu ấy vốn dĩ chẳng phải tuyệt kỹ truyền thừa gì.
Trong đám đông vang lên vài tiếng cười khẩy.
“Họ muốn học thì cứ để họ học thôi, tán tu không phải vốn quen trò nhặt nhạnh chút của nhà này, chút của nhà kia sao? Dù gì cũng chẳng thành được cái gì, so đo với họ làm chi?”
“Ha ha ha, cũng phải, cái gì cũng học, cái gì cũng chẳng ra hồn!”
“Nếu thật sự có bản lĩnh, thì sớm đã được các tiên tông thu nhận rồi, cho dù không vào được Bát đại tiên môn, chẳng phải còn biết bao nhiêu tiểu môn tiểu phái sao?”
“Thôi thôi, đừng để ý đến bọn họ nữa.”
Tuy những lời kia là nói để khuyên vị nam tu của Bình Chân Tông, song từng câu đều mang theo sự khinh miệt đối với đám tán tu.
Vẻ mặt mấy người trong Lôi Đình tiểu đội cũng trở nên vô cùng lúng túng.