Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 179.

Cập nhật lúc: 2025-04-25 13:04:22
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lôi Thừa Chí mím môi, dẫu sao cũng là bọn họ đã học lén kiếm chiêu của Bình Chân Tông, hắn vừa định bước lên xin lỗi thì Sở Lạc ở bên cạnh đã đứng dậy.

“Các ngươi đang nói gì vậy? Hắn vừa rồi học không phải là chiêu thứ mười một trong bộ ‘Truy Ảnh Tam Thập Tam Kiếm’ của Bình Chân Tông sao? Mấy trăm năm trước đã có rồi, trên thị trường hiện giờ đã lưu truyền không biết bao nhiêu phiên bản, bỏ ra mấy khối linh thạch là mua được.”

Sở Lạc móc ra một khối hạ phẩm linh thạch, dừng một chút, lại móc thêm một khối nữa.

“Nhưng đã nhìn các ngươi luyện kiếm, lại học theo, thì chúng ta cũng có chỗ không phải, vậy bọn ta đóng chút học phí đi.”

Sở Lạc ném hai khối hạ phẩm linh thạch sang, nhưng trong chớp mắt đã bị Thời Yến đánh bật trở về.

“Ngươi không cần phải vậy.”

Nếu thật sự nhận lấy linh thạch của Sở Lạc, chẳng phải là biến thành y chỉ cần có tiền là có thể múa kiếm chô người khác xem sao? Nhưng điều khiến người ta ngại ngùng hơn là—chỉ có hai khối hạ phẩm linh thạch, nàng thật sự không phải cố tình khiêu khích chứ?

“Tại sao? Chiêu thứ mười một trong ‘Truy Ảnh Tam Thập Tam Kiếm’ chỉ bán hai khối hạ phẩm linh thạch thôi, ta đã tìm hiểu giá thị trường rồi.”

Sắc mặt Thời Yến đen như mực, hiển nhiên không muốn tranh luận thêm với nàng, bèn hỏi:

“Ngươi hiểu rõ kiếm pháp, chẳng lẽ cũng là kiếm tu?”

“Ta không phải, nhưng học phí này…”

“Không cần cái gọi là học phí gì cả, ta vốn chỉ đang dạy sư đệ của mình, người khác xem một lần mà học được, thì đó là bản lĩnh của họ.”

Thời Yến mặt mày trầm lạnh, quay sang nhìn sư đệ: “Tiếp tục luyện.”

Vị đệ tử Bình Chân Tông kia đại khái cũng nhận ra y có chút tức giận,  không dám nói thêm gì nữa.

Sự việc lại rẽ sang một hướng kỳ lạ.

Sở Lạc thu lại linh thạch, lẩm bẩm: “Chính các ngươi không nhận, sau này đừng lấy chuyện này ra làm khó dễ chúng ta.”

Nàng không biết, mỗi khi nói thêm một câu thì sắc mặt Thời Yến lại tối thêm một phần. Lúc này nàng quay sang nhìn Lôi Thừa Chí, cảm thấy hắn hình như có điều muốn nói với mình.

“Sở đạo hữu, bên này cũng xem xong rồi, chúng ta nên rời đi thôi.” Lôi Thừa Chí khẽ nói.

“Được thôi.”

Sở Lạc gật đầu, lại đột nhiên quay sang nhìn nam tu cao gầy kia, người đang không biết làm gì cho phải.

“Đúng rồi, ngươi có muốn làm kiếm tu không?”

Nam tu cao gầy im lặng hồi lâu, trong lòng vẫn còn ngập tràn sự tự trách khi khiến bằng hữu của mình bị chế giễu.

Bên cạnh có người chọc nhẹ vào cánh tay hắn.

“Trác Nhất, Sở đạo hữu đang hỏi ngươi kìa.”

Nghe vậy, Trác Nhất mới sực tỉnh.

“Hỏi ngươi có muốn làm kiếm tu không đó.”

“Kiếm tu à, ta… không biết,” Trác Nhất suy nghĩ nghiêm túc một hồi, “nhưng… ta thích dùng kiếm.”

“Vừa hay ta có một bộ kiếm pháp có thể truyền cho ngươi, nhưng… ngươi có thể cúi người một chút không?”

Trác Nhất không rõ nàng định làm gì, nhưng vẫn làm theo, cúi người xuống đến tầm mà Sở Lạc có thể chạm tới.

Ngay khoảnh khắc ấy, Sở Lạc đưa tay lên, đầu ngón tay điểm nhẹ vào mi tâm của Trác Nhất.

Cùng lúc đó, một vài hàng chữ hiện lên trong thức hải của hắn.

Thật ra Sở Lạc cũng đã suy nghĩ kỹ, nên truyền cho hắn bộ kiếm pháp nào.

Dù gì bọn họ cũng không phải đệ tử của Lăng Vân Tông, nếu dùng kiếm pháp của Lăng Vân Tông, về sau rất có thể sẽ gây ra tranh chấp giống như hôm nay.

Mà đây đã là cơ duyên do sư tổ để lại, vậy thì truyền cho hắn bộ kiếm pháp do chính sư tổ viết ra là thích hợp nhất.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

《Cửu Ly Kiếm Pháp.

Sau khi đọc xong toàn bộ kiếm pháp, Trác Nhất kinh ngạc nhìn Sở Lạc.

“Rất lợi hại.”

Các đệ tử tiên môn đứng bên cạnh thấy vậy, chỉ cười nhạt.

Tán tu chưa từng thấy qua kiếm pháp chân chính, lợi hại thì có thể lợi hại tới đâu?

“Kiếm chiêu cơ bản của ngươi luyện không tệ, nhưng điều ngươi biết quá ít,” Sở Lạc lại nói: “Những gì ngươi chưa biết, ta sẽ dạy cho ngươi, chắc cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”

Vừa nói, nàng vừa triệu hồi một đoạn trúc xanh, ba hai nhát đã gọt thành hình thanh kiếm, rồi bắt đầu dạy kiếm pháp cho Trác Nhất.

Nàng dạy dỗ vô cùng tỉ mỉ và kiên nhẫn, mỗi một chiêu đều có thể giảng giải ra nhiều cách vận dụng khác nhau, không chỉ Trác Nhất, ngay cả những người khác trong Lôi Đình tiểu đội cũng bị hấp dẫn, dù là người thích kiếm pháp hay không thích kiếm pháp đều lại gần lắng nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-179.html.]

Thậm chí cả những đệ tử tông môn vốn định tránh xa đám tán tu cũng không nhịn được mà liên tục liếc mắt nhìn về phía Sở Lạc.

Sở Lạc từng học qua mọi thứ — từ lời truyền dạy của sư tổ Bạch Thanh Ngô, sự giám sát của chưởng môn cùng Lộc Hàn Tinh, cho đến vô số lần thực chiến trong Hỏa Linh Cảnh.

Nàng không có vận may, những gì có được đều là dùng tài nguyên và nỗ lực của bản thân từng bước tích lũy mà thành.

Trong mắt người khác lúc này, nàng gần như đã được mặc định là một kiếm tu. Lý do cũng đơn giản thôi — nếu không phải kiếm tu, sao có thể hiểu rõ kiếm pháp đến vậy?

Trác Nhất học vô cùng nhanh, tựa như trời sinh ra đã là để tu kiếm.

Hắn học càng nhanh, mấy kiếm tu của Bình Chân Tông càng cảm thấy khó coi, từng người một lặng lẽ rút lui.

Thời gian trôi đi lúc nào không hay, mãi đến tận đêm khuya, trong khe suối nhỏ ngoài Lôi Đình tiểu đội ra thì chẳng còn ai khác nữa, lúc này Sở Lạc mới đem toàn bộ những gì có thể dạy đều truyền thụ hết cho Trác Nhất.

“Ngươi học được rồi chứ?”

“Học được rồi.”

“Học hết rồi?” Sở Lạc chớp chớp mắt.

Trác Nhất nghiêm túc gật đầu.

“Vậy ngươi diễn một lần cho ta xem đi.”

Trác Nhất bước ra khu vực trống trải hơn, thi triển liền mạch toàn bộ kiếm chiêu đã học trong ngày, hơn nữa từng điểm mấu chốt mà Sở Lạc đã giảng đều ghi nhớ kỹ càng, vận dụng linh hoạt.

Thân pháp biến hóa, khiến người ta có cảm giác trước mặt hắn thực sự có một địch nhân, tiến lui đều chuẩn mực, công thủ nhịp nhàng, khiến "kẻ địch" tưởng tượng dưới kiếm của hắn bị ép cho liên tiếp thoái lui.

Sở Lạc chăm chú nhìn thân hình đang múa kiếm của Trác Nhất, chợt cảm nhận được có một luồng thần thức quét đến, thăm dò chỗ này, dừng lại trên người Trác Nhất.

Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng luồng thần thức đó, khẽ cau mày.

Đợi đến khi Trác Nhất thi triển xong toàn bộ kiếm chiêu, bên cạnh liền vang lên tiếng vỗ tay.

“Trác   Nhất, thật không ngờ ngươi ở mấy mặt khác thì ngốc nghếch, mà học kiếm lại nhanh đến thế, lại còn học tốt như vậy!”

“Hắn ấy à, vốn dĩ cũng không tệ, nghe nói trước đây từng được cao nhân ẩn thế để mắt tới, chỉ là hắn không chịu đi theo người ta, ôi chao, đúng là ngốc quá, cơ hội tốt như vậy mà lại từ bỏ…”

“Cái thằng ngốc này…”

“Chả trách người ta còn  gọi hắn là Trác Bổn Bổn!”

Trác Nhất sau khi luyện xong thì vẫn luôn nhìn Sở Lạc, giống như không được nàng gật đầu thì nhất định sẽ không nhúc nhích lấy nửa bước.

Sở Lạc thu lại ánh mắt từ hướng luồng thần thức truyền đến, nhìn Trác Nhất cười nói: “Ngươi làm rất tốt.”

Lời vừa dứt, trên mặt Trác Nhất mới nở ra chút tươi cười, hắn vội vàng lục lọi trong túi trữ vật của mình, lấy ra một khối ngọc bội thượng hạng, đưa về phía Sở Lạc.

“Học phí.”

“Ta có linh thạch! Ta có linh thạch!”

Lôi Thừa Chí đang vui vẻ xem náo nhiệt bỗng nhảy dựng lên, vội vàng lục lọi túi trữ vật của mình.

“Bổn Bổn, mau cất ngọc bội kia đi, đó là vật cuối cùng cha mẹ ngươi để lại cho ngươi đấy.”

Trác Nhất vốn chẳng có thứ gì quý giá trong người, nhưng hắn biết hôm nay Sở Lạc đã dạy cho mình một thứ rất trọng yếu, cho nên mới mang ra ngọc bội quý giá nhất để đáp tạ.

Sở Lạc đẩy ngọc bội trở lại cho hắn, đồng thời cũng ấn tay Lôi Thừa Chí lại.

“Vì bọn họ là người ngoài nên ta mới nói chuyện học phí. Nhưng chúng ta là người một nhà, chẳng lẽ ta dạy các ngươi một chút mà còn phải lấy tiền sao?”

Sở Lạc lại nhìn về phía luồng thần thức truyền đến ban nãy một lần nữa.

“Trời cũng không còn sớm, ngày mai còn trận đấu thứ hai của đại hội, chúng ta về nghỉ ngơi sớm đi thôi.”

Lời dứt, Sở Lạc liền quay người bước về hướng luồng thần thức kia truyền đến.

Không ngờ nàng đi gấp như vậy, Lôi Thừa Chí còn chưa kịp hỏi nàng ở đâu, đành đứng đó nhìn bóng lưng nàng dần khuất xa, thở dài mãi không thôi, rồi mới dẫn Lôi Đình tiểu đội về viện nhỏ đã thuê trước đó để nghỉ ngơi.

Cùng lúc ấy, tại lầu các của Bình Chân Tông,  Tề chưởng môn thu hồi thần thức của mình, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.

“Nàng vừa đến, ám bộ của Lăng Vân Tông liền lập tức áp sát về phía này, lo lắng cho an nguy của nàng như thế, tiểu nha đầu đột nhiên xuất hiện này, thân phận chắc chắn không hề đơn giản.”

Trong phòng, nét mặt của Chu Mặc Du và Thời Yến đều hiện lên vẻ phức tạp.

“Chưởng môn, ngài nói tên tán tu học kiếm kia, thật sự đã từng suýt chút nữa trở thành sư huynh của chúng ta sao?”

Thời Yến là sau khi quay về mới nghe được tin này, trong lòng không rõ là tư vị gì.

Chu Mặc Du  cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Nếu hắn có tư chất tốt như vậy, cớ sao lại cam tâm làm một kẻ tán tu cơ chứ?”

 

Loading...