“Số người có thể vào được vốn đã ít ỏi, thay vì tranh đấu nội bộ để giành lấy một tia kiếm ý kia, chi bằng liên thủ, sau khi lấy được kiếm ý, sẽ dùng nó để đổi lấy thứ gì đó từ tay Hồng Kiếm đạo nhân.”
“Hồng Kiếm đạo nhân sống đã lâu như vậy, đến cả Thanh Tiêu Luân Hồi Kiếm đứng đầu bảng bảo khí mà hắn cũng có thể tìm ra để tặng cho đệ tử, trên người hắn nhất định còn không ít bảo vật khác.”
“Ý hai vị thế nào?”
Vu Chưởng môn nhịn không được mà bật cười: “Thượng Vi Tông chúng ta thì chẳng có ý kiến gì, nhưng ta muốn nghe xem Tống chưởng môn định sao.”
Nghe vậy, Tống Minh Việt lại day trán.
“Kim cang ấn… pháp môn của Phật tu.”
“Không sai. Đạo pháp dung hợp Phật pháp, thân phận chủ nhân động phủ này lại càng thêm huyền bí khó lường.” Mạnh Tố mỉm cười đáp.
Tống Minh Việt cũng gật đầu: “Nếu vậy thì kiếm ý ấy hẳn không phải do Thanh Vũ để lại. Vậy các người còn chắc rằng nó đáng để truy tìm sao?”
“Sao lại không chứ? Hồng Kiếm đạo nhân vẫn luôn tin đây là động phủ của Kỳ Thanh Vũ.”
Mạnh Tố khựng lại giây lát, rồi nói tiếp: “Năm xưa, Hồng Kiếm đạo nhân từng ẩn danh tới Bắc vực chúng ta, từ bí cảnh mang đi bản trận pháp tâm đắc của tiền bối Thất Trận Tông chúng ta, mà còn chưa kịp truyền lại cho tông môn.”
Y lại quay sang nhìn Thẩm Diệu Phong.
“Phù Thanh Tông các ngươi từng muốn mua một đạo phù văn từ tay hắn, đàm phán bao nhiêu năm mà chẳng thành, chẳng phải lần này là cơ hội tốt sao?”
“Ta còn nhớ năm xưa, Hồng Kiếm đạo nhân từng lén tới Bắc vực tỷ kiếm với Kim Tịch Ninh, tuy cuối cùng chịu thiệt, nhưng cũng làm sập một ngọn núi của Lăng Vân Tông các ngươi, đến giờ vẫn chưa bồi thường.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-185-nhin-thay-do-de-cua-nu-nhan-kia-la-thay-phien.html.]
Nói đến đây, tâm tư của Mạnh Tố đã viết rõ trên mặt rồi.
Đào hố cho hắn một phen, thứ gì cũng lấy lại được cả!
Tống Minh Việt nhất thời do dự.
Cùng lúc đó, Sở Lạc vừa ra khỏi cửa, đã bắt gặp nhóm đệ tử của Thất Trận Tông và Phù Thanh Tông đang đứng chờ bên ngoài.
“Chư vị đạo hữu, sớm thế.” Sở Lạc vẫy tay chào hỏi, rồi bước về phía động phủ.
Các tông môn khác đều đã dựng trại quanh khu vực, chỉ có Hồng Kiếm đạo nhân — người để tâm nhất đến kiếm ý — là ngồi ngay bên ngoài động phủ, nhập định tĩnh tọa.
Sở Lạc vòng quanh cửa đá của động phủ vài vòng, trong lòng nghi hoặc hỏi Hoa Hoa:
“Ngươi chắc chắn ở đây không thể kích hoạt nhiệm vụ sao?”
Không thể.
Sở Lạc thở dài một hơi, rồi lại bước tới chỗ bia đá, bắt đầu nghiên cứu bút tích được cho là của nhị sư huynh.
Nàng hoàn toàn không hay biết rằng Hồng Kiếm đạo nhân vốn đang nhắm mắt nhập định, đã sớm mở mắt ra từ lâu, đang bực bội nhìn bóng lưng nàng.
Lượn tới lượn lui! Có cái gì mà nhìn mãi không chán?!
Chu Mặc Du cũng đi tới, liếc nhìn Sở Lạc phía trước, rồi truyền âm cho Hồng Kiếm đạo nhân:
“Thưa sư tôn, Mạnh chưởng môn và Thẩm chưởng môn đều đã tới…”