Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 391 – Gặp chuyện không thể quyết, hãy gọi tên ta
Cập nhật lúc: 2025-06-10 12:17:26
Lượt xem: 130
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta chưa từng nghe qua. Có lẽ các ngươi đúng. Ta nên rời đi.”
Sở Lạc nói xong liền quay người rời khỏi. Vừa rồi nàng đã suy nghĩ, nếu tương lai của bản thân không thể do chính mình quyết định, nếu một ngày nào đó người bên cạnh bị lặng lẽ xóa khỏi thế gian, thì nàng sẽ cảm thấy ra sao, và sẽ chọn cách đối mặt như thế nào.
Thế nhưng, đúng như Thương Cung từng nói với nàng — sinh linh có trí tuệ mới cảm thụ được nỗi đau gấp bội. Còn những kẻ ngu muội, sẽ chẳng mảy may bận tâm người bên cạnh đã đi đâu mất.
Pháp Độ Trật Tự Vương dõi theo bóng lưng nàng đang khuất dần, chậm rãi đứng dậy.
“Ta rất vui. Những kẻ khác đều chỉ nhìn thấy quyền lực mà việc thành thần mang lại, còn các hạ lại thấy được nhiều hơn. Nhưng... những người như vậy, thường c.h.ế.t sớm.”
Sở Lạc không đáp lại, chỉ lặng lẽ trở về khách điếm Mộ Xuân.
Ngày 23 tháng Ba, chính là lễ Du Tế của Hoa tộc.
Sở Lạc không đồng ý lời thỉnh cầu của Văn Mộ Thư rằng sẽ đích thân khoác áo lông vũ đến dự. Nhưng để tìm hiểu về ẩn ý trong bức tranh cuối cùng, nàng vẫn quyết định đến gần để quan sát nghi lễ ấy.
Còn những sinh linh khác không được mời, kể cả Liễu Tự Diêu và Tô Kỳ Mộc, cũng chỉ có thể đứng từ xa trông vào.
Trời vừa sáng, từng cánh hoa bay lả tả khắp không trung, mùi hương ngọt ngào phảng phất trong gió len lỏi khắp từng mái nhà, ngõ phố.
Trên những cỗ xe hoa dài như rồng, là những tộc nhân Hoa tộc xinh đẹp rạng rỡ. Đoàn xe chầm chậm lăn bánh trên đường phố, uyển chuyển mà hoa lệ.
Sở Lạc cùng với các vị trưởng bối khác được dẫn đến địa điểm tế lễ từ sớm. Bên ngoài thành Thanh Hư, đó là một nơi sơn thủy hữu tình, thanh nhã và yên tĩnh.
Sở Lạc đến một nơi yên tĩnh, nằm xuống, chờ đợi khoảng thời gian vừa dài vừa tẻ nhạt, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Nhìn cơn mưa cánh hoa không ngừng rơi từ trên cao, nàng chớp mắt.
“Quyền lực… ngay cả thời tiết cũng có thể điều khiển sao… chẳng lẽ là Nhật Nguyệt Tinh Thần Vương?”
“Gọi ta có chuyện gì?”
Lời nàng vừa dứt, một giọng nữ thanh lạnh đã vang lên bên cạnh.
Sở Lạc lập tức ngồi dậy, ánh mắt chạm vào người phụ nữ vừa xuất hiện không một tiếng động.
Người ấy dung mạo thanh tú, giữa mi tâm là một nốt chu sa đỏ. Tuy bề ngoài có vẻ lạnh lùng hờ hững, nhưng lại mang đến cảm giác như ánh nắng mặt trời ấm áp.
“Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ngươi… ngài… sao lại đến đây?” Sở Lạc trong phút chốc trở nên lúng túng.
“Ngươi gọi tên ta, ta nghe thấy.”
“Vậy sau này ta sẽ chú ý hơn… không làm phiền đến ngài chứ…”
“Không hề.” Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, lát sau mới nói: “Ngươi thích hoa màu gì?”
“Cái này… cũng có thể điều khiển sao?”
Nhật Nguyệt Tinh Thần Vương nghiêng đầu liếc nhìn màu áo của Sở Lạc, rồi nhẹ nhàng vung tay. Trong chốc lát, mưa cánh hoa trên trời chuyển sang đỏ rực, rực rỡ như lửa trời.
Sở Lạc cũng yên lặng ngắm nhìn người trước mắt. So với ba vị quản lý nàng từng gặp, người này hoàn toàn khác biệt. Trên người nàng không hề có mục đích, dù tốt, xấu hay trung lập, đều không có.
Tựa như chỉ đơn thuần đến để dạo chơi mà thôi.
“Dạo này ở Thanh Hư thành, ngươi sống có ổn không?” Nàng lại chậm rãi lên tiếng.
Sở Lạc cũng thoải mái hơn đôi chút. “Cũng ổn.”
“Trên người ngươi, ta cảm nhận được u sầu.”
Nghe vậy, Sở Lạc cười khẽ: “Không đến mức quá rõ ràng vậy chứ.”
“Có thể nói cho ta nghe.”
Gặp ánh mắt ấy, Sở Lạc quyết định chọn một chuyện không quá quan trọng để nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-391-gap-chuyen-khong-the-quyet-hay-goi-ten-ta.html.]
“Lần trước gặp Vạn Tượng Sinh Linh Vương, hình như hắn muốn g.i.ế.c ta.”
Nhật Nguyệt Tinh Thần Vương nhẹ gật đầu: “Ta đã biết. Về sau hắn sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, đừng sợ.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nghe xong lời đó, Sở Lạc ngẩn ra một lúc lâu.
“Tại sao ngài lại giúp ta?”
“Loài hoa mọc lên từ khổ nạn khiến người ta thương xót. Ta không hiểu cảm tình giữa loài người, cũng chẳng rõ thế giới ngoài kia phân định chính – tà ra sao. Chỉ biết một điều: người khác gọi ta, ta chưa chắc đến. Nhưng nếu là ngươi gọi ta, ta nhất định sẽ đến.”
Im lặng giây lát, Nhật Nguyệt Tinh Thần Vương lại hỏi: “Còn chuyện gì khiến ngươi phiền lòng nữa không?”
“…Nếu bọn họ muốn giữ ta lại Thần Ma chi địa thì sao?”
“Ta có thể đưa ngươi rời đi.”
“Ngài muốn gì ở ta?”
“Không muốn gì cả.”
Sở Lạc nhìn nàng đầy nghi hoặc. Chẳng bao lâu sau, thủ lĩnh Hoa tộc liền tìm đến.
“Tôn thượng, Tôn thượng có ở đây không?”
Nghe tiếng gọi, Sở Lạc quay đầu lại. Khi quay lại lần nữa, trước mặt đã không còn bóng dáng Nhật Nguyệt Tinh Thần Vương. Chỉ còn giọng nói thanh nhã vang lên trong thức hải:
“Gặp chuyện không thể quyết, có thể gọi tên ta.”
“Tôn thượng, vừa rồi chúng tôi đã hâm nóng loại Mai Tiên Hương thượng hạng, mọi người đều đang chờ ngài đến mở lễ.” Thủ lĩnh Hoa tộc đến nơi, cung kính nói.
Nghe vậy, Sở Lạc lại nằm xuống đất: “Chuyện này để các ngươi làm đi. Ta buồn ngủ, muốn chợp mắt một lát.”
Kỳ thực nàng không buồn ngủ, chỉ muốn nhắm mắt lại để suy nghĩ thật kỹ.
Thủ lĩnh Hoa tộc đứng bên cạnh thêm một lát, thấy nàng thật không định đi, mới rời khỏi.
Gần trưa, đoàn xe hoa diễu phố mới tới nơi, lễ tế của Hoa tộc chính thức bắt đầu. Vì nghi lễ tuyệt đối không được để ngoại tộc nhìn thấy nên lại phải chuyển địa điểm.
Những người trẻ tuổi sắp được trao y phục lông vũ đều vô cùng phấn khích. Một mặt bàn tán xem vị trưởng bối nào sẽ đích thân khoác áo cho mình, mặt khác lại âm thầm suy đoán thân phận của Sở Lạc.
Trên đường đến nơi tổ chức nghi lễ, thủ lĩnh Hoa tộc đi bên cạnh Sở Lạc, vừa đi vừa nói: “Tôn thượng đã đến Thanh Hư thành lâu như vậy mà vẫn chưa từng đến Bách Hoa phủ lần nào. Hôm nay là ngày Du Tế, tối nay phủ mở yến tiệc, kính mong tôn thượng nhất định ghé qua.”
“Tối nay ta còn phải ngủ, e là không có thời gian.”
Thủ lĩnh Hoa tộc cười gượng: “Vì sao tôn thượng luôn từ chối cho chúng ta một cơ hội? Mọi người nơi này đều mong chờ ngày tôn thượng trở về.”
“Các ngươi chịu lệnh của Sinh Tử Luân Hồi Vương, đương nhiên phải làm theo sự sắp đặt của hắn. Nhưng hắn không hiểu, điều thực sự có thể lay động lòng người, không phải những thứ hào nhoáng bề ngoài này.”
Thấy vẻ mặt bình thản của Sở Lạc, thủ lĩnh Hoa tộc trầm ngâm một lát rồi ra hiệu cho một vị trưởng lão. Vị ấy lập tức hiểu ý, quay người đi làm việc gì đó.
Chẳng bao lâu, từ phía sau có một nhóm trẻ con Hoa tộc chạy tới, ríu rít vây quanh Sở Lạc, cười đùa vui vẻ.
“Tôn thượng tôn thượng! Tối nay hãy đến Bách Hoa phủ chơi với bọn con nhé!”
“Bọn con chuẩn bị cả nhạc cả múa, còn có rất nhiều món ngon nữa! Tôn thượng nhất định phải đến đó nha!”
Từng đứa trẻ mắt tròn long lanh, ngước nhìn nàng, ngữ điệu dịu dàng khẩn cầu. Nhưng Sở Lạc vẫn không chút lay động.
“Chưa đến nơi tế lễ sao?”
Thấy vậy, thủ lĩnh Hoa tộc ra hiệu cho bọn trẻ lui xuống.
Sở Lạc tưởng rằng mình sẽ được yên ổn sau chuyện này, nào ngờ Hoa tộc vẫn còn sắp đặt.
Trước mặt nàng là một thanh niên với ngũ quan tuấn tú, da trắng như ngọc, giọng nói cũng dịu dàng êm ái.
“Vãn bối mạo muội, xin được thỉnh cầu Tôn thượng, trong lễ tế sắp tới, đích thân khoác cho vãn bối bộ y phục lông vũ.”