Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 399: Đóa Hoa Tai ương.
Cập nhật lúc: 2025-06-11 12:18:26
Lượt xem: 136
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay khoảnh khắc bị đánh trúng, Sở Lạc liền hóa thân thành Nghiệp Hỏa để giảm thương tổn, nhưng sức mạnh của Xuyên Sơn Lâm Trạch Vương quá cường đại, trong chớp mắt đã đánh tan Nghiệp Hỏa, khiến nàng hóa trở lại thành m.á.u loang lổ đầy đất. Chân thân Nghiệp Hỏa không thể duy trì, nỗi đau như bị rút xương sống lại cuộn trào khắp thân thể.
Chỉ trong một cái chớp mắt, mặt Sở Lạc trắng bệch như giấy, không còn chút huyết sắc, thân thể lảo đảo như sắp đổ.
“Sở Lạc!”
Thấy nàng nghiêng người, sắp ngã khỏi Thiên Thang, Tô Kỳ Mộc lao tới giữ chặt lấy cánh tay nàng.
Liễu Tự Diêu liếc nhìn về phía đó, sau đó dời mắt sang người nữ tử bất ngờ xuất hiện sau lưng, ngọc bút trong tay hóa thành trường kiếm, từng dòng văn ấn hắc mực lần nữa hiện rõ trên nửa khuôn mặt.
“Là các ngươi đã hủy họa của ta?” Xuyên Sơn Lâm Trạch Vương lạnh lùng nhìn về phía Tô Kỳ Mộc và Sở Lạc, sau đó ánh mắt rơi xuống thanh trường kiếm trong tay Liễu Tự Diêu.
“Năm xưa cũng có kẻ từ tu chân giới, cầm linh khí giống thế này. Xem ra, lũ chuột chui từ giới tu chân qua đây g.i.ế.c hoài không hết.”
Liễu Tự Diêu chăm chăm nhìn vào kẻ trước mặt, nhưng giọng nói trầm thấp lại là nói với Tô Kỳ Mộc:
“Ngươi đưa nàng đi trước.”
Tô Kỳ Mộc đã kịp kéo Sở Lạc trở lại, nhưng cơ thể nàng mềm oặt, như thể toàn bộ xương cốt trong người đã tan nát.
Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc không hề di chuyển, trong mắt hiện lên ánh kim.
“Ta ở lại, hai người đi đi.”
Xuyên Sơn Lâm Trạch Vương như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, phá lên cười sảng khoái.
“Các ngươi tưởng còn ai có thể chạy được à? Năm xưa những kẻ đến đây cũng c.h.ế.t tại chỗ này, hôm nay, các ngươi—cũng không ngoại lệ!”
Nói đoạn, nàng bắt đầu tích tụ lực lượng trong lòng bàn tay, nhướng mày liếc nhìn từng người một.
“Để xem… g.i.ế.c đứa nào trước thì hợp lý nhỉ…”
Cuối cùng, nguồn sức mạnh khủng khiếp ấy lại hướng thẳng vào Sở Lạc—người đang nằm trong vũng máu.
“Tiểu nha đầu, gan lớn đấy, tự rút xương sống mà vẫn sống tới giờ. Bổn tọa vừa nãy đánh một chưởng còn chưa g.i.ế.c được ngươi? Khá thú vị. Xem thử ngươi chịu được thêm mấy chưởng nữa.”
Trong vũng máu, Sở Lạc nằm nghiêng trên bậc thang, nhìn chằm chằm vào ánh sáng c.h.ế.t chóc trong lòng bàn tay đối phương—nó đủ sức cướp đi tính mạng nàng.
Nhưng ngay khi Xuyên Sơn Lâm Trạch Vương định ra đòn trí mạng, bóng người trên Thiên = Thang đột nhiên bùng cháy rồi biến mất—hóa thành lửa, rồi tái hiện ngay sau lưng Xuyên Sơn Lâm Trạch Vương.
Trong tay nàng là đoạn xương sống của chính mình, hai tay siết chặt hai đầu xương quấn lấy cổ đối phương, từng đốm Nghiệp Hỏa thiêu đốt mãnh liệt, không chút lưu tình chui vào cơ thể của nàng ta.
Ánh mắt của Xuyên Sơn Lâm Trạch Vương bỗng thoáng hiện một tia kinh ngạc. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng vận lực chấn toàn thân, tạo ra một luồng chấn động mạnh mẽ.
Trong tích tắc, thân thể Sở Lạc bị đánh bay đi như diều đứt dây.
Nhưng nàng không rơi xuống đất, mà bị Xuyên Sơn Lâm Trạch Vương lao tới bóp chặt cổ, sau đó hung hãn ném mạnh trở lại Thiên Thang.
Máu tươi không ngừng trào ra, chảy dọc theo từng bậc thang rơi xuống nhân gian.
Xuyên Sơn Lâm Trạch Vương bóp chặt cổ nàng, ghì chặt xuống mặt bậc gồ ghề, đôi mắt ánh lên vẻ giễu cợt chợt kề sát vào:
“Ngươi vẫn còn phản kháng? Sinh mệnh đúng là dai dẳng thật đấy, ha ha…”
Ngay sau đó, một cái tát mạnh như trời giáng quất lên mặt Sở Lạc, lột sống nửa bên da mặt nàng. Máu tươi b.ắ.n lên tay đối phương, từng mảnh thịt vụn kẹt vào kẽ ngón tay.
“Khục… khục…”
Cổ họng nàng tràn đầy vị tanh của máu, ho sặc sụa, cố vận hết linh lực còn sót lại truyền đi một chữ "đi" về phía hai người đang đứng trên không, sau đó xuyên qua làn huyết vụ trước mắt, nhìn chằm chằm vào Xuyên Sơn Lâm Trạch Vương.
Sở Lạc khẽ động ngón tay, định thi triển một lần nữa thuật Xích Hỏa Di Hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-399-doa-hoa-tai-uong.html.]
Bốp — lại thêm một cái tát quật vào nửa bên mặt còn lại, lực lượng đập thẳng vào thân thể nàng, như muốn nghiền nát toàn bộ kinh mạch.
“Nói gì đi chứ, không mở miệng nổi à?” Xuyên Sơn Lâm Trạch Vương cười lạnh. “Ta còn tưởng ngươi chịu được thêm vài chưởng nữa, hóa ra chán phèo như vậy.”
Khí vận: Đã thanh lý.
Ngay khoảnh khắc đó, trong thức hải của nàng vang lên giọng nói của Hoa Hoa. Cùng với âm thanh này, là một nguồn sức mạnh không ngừng tuôn trào từ trong cơ thể, những vết thương đang nhanh chóng khép lại.
Sở Lạc.
Nàng chớp mắt, giọt m.á.u đọng trên mi dài rơi xuống. Trong gió có mùi hoa thanh khiết thoảng qua. Trời... trời hình như đã đổi sắc.
Xuyên Sơn Lâm Trạch Vương trước mặt như cũng cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt hoảng loạn nhìn xung quanh, cuối cùng buộc phải quay đầu nhìn Sở Lạc. Bàn tay vẫn còn giữ trên cổ nàng thả ra theo phản xạ.
Khuôn mặt đã khôi phục lại như ban đầu, sạch sẽ, thanh tĩnh. Trong con ngươi như có ngọn lửa thần bí xoay chuyển — nàng không thể không nhận ra điều đó.
Đó... đó là Hoa Tai ương!
Đánh nhầm người rồi...
Một ý niệm lóe lên, nàng xoay người bỏ chạy. Nhưng đã quá muộn.
Hàng loạt đạo hồng quang như dải lụa từ quanh thân Sở Lạc tỏa ra, mang theo uy thế thần thánh không thể kháng cự, không thể nhìn thẳng, khóa chặt tứ chi và đầu của Xuyên Sơn Lâm HảiVương.
Đồng thời, bầu trời đột ngột chuyển âm u, mây đen ùn ùn kéo đến, sấm sét giáng xuống liên tiếp.
Ánh đỏ ở chân trời, đỏ rực chói mắt, đỏ đến rung động tâm can.
Bốn vị Vương giả vừa kịp đến nơi còn chưa kịp bay lên Thiên Thang chứng kiến cảnh tượng quỷ dị này.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Thiên tượng biến đổi, hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của họ!
“Chuyện gì vậy?!” Vạn Tượng Sinh Linh Vương kinh hãi nhìn sang Nhật Nguyệt Tinh Thần Vương. “Tỷ tỷ, là tỷ đổi thiên tượng à?!”
Nhật Nguyệt Tinh Thần Vương lắc đầu bình tĩnh. “Đây là... thần uy.”
“Thần uy cái gì? Con bé đó chẳng phải chỉ là một ứng cử viên thôi sao? Chẳng qua chỉ có Song Sinh liên Hoa trong người, làm sao mà…”
“Song Sinh liên Hoa đã bám rễ trong thân thể nàng,” Sinh Tử Luân Hồi Vương trầm giọng nói, “Cũng có nghĩa là — từ hôm nay trở đi, nàng không còn là ứng cử viên nữa, mà là... chuẩn thần.”
“Là Hoa Tai Ương tự mình lựa chọn nàng. Dù không hiểu vì sao…” Pháp Độ Trật Tự Vương ngáp dài một cái. “Nhưng lại buộc chặt bản thân khi nàng còn quá yếu. Nếu giữa chừng thần minh ngã xuống, Hoa Tai Ương cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Không biết lại phải bao nhiêu trăm năm nữa mới phục hồi, rồi tìm một thần mới.”
“Hoa Tai Ương hồ đồ quá!” Vạn Tượng Sinh Linh Vương kêu lên, rồi thấy Nhật Nguyệt Tinh Thần Vương đang làm gì đó phía Thiên Thang, bước đến. “Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì thế?”
“Ta đang giữ ổn định Thiên Thang, nếu không, Thiên Môn sẽ đóng lại.”
“Tỷ tỷ, tỷ đúng là giúp người ngoài rồi đấy…”
Trên không trung, Xuyên Sơn Lâm Trạch Vương bị thần uy trói chặt, hoàn toàn bất động, lúc này chỉ còn biết cuống quýt cầu xin:
“Thần tôn tha mạng! Xin tha mạng a! Tiểu vương không nhận ra thần tôn, vừa rồi tình huống cấp bách, không kịp nhận rõ…”
Trong thức hải, giọng Hoa Hoa lại vang lên:
Là ngươi tự tay g.i.ế.c nàng... hay để ta thay ngươi giết?
Sở Lạc vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Nàng chưa kịp trả lời, thì — hồng quang trói buộc Xuyên Sơn Lâm Trạch Vương bất chợt siết chặt.
Không hề do dự.
Không hề chậm trễ.
Thẳng tay xé nát nàng thành từng mảnh.