Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 418: Công Đức Phi Thăng
Cập nhật lúc: 2025-06-14 13:06:36
Lượt xem: 74
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng không nhìn thấy người nào có hành tung khả nghi, chỉ có vài người qua đường bị hành động bất ngờ của nàng làm cho giật mình.
Mặc dù cảm giác kia rất nhanh đã biến mất, nhưng Sở Lạc vẫn khẽ lắc đầu, càng thêm cảnh giác với bốn phía xung quanh.
Nàng đi vào trong Quảng Lâm Tự, vị tăng nhân dẫn đường thấy nàng lấy ra xâu chuỗi Phật châu san hô Xích Dương liền lập tức đi vào thông báo với Trúc Dũ tăng nhân.
Không lâu sau, Trúc Dũ đích thân đến đón, gương mặt mang theo nụ cười hiền hòa.
"Sở Tiểu hữu, Trọng Sơ thánh tăng đang chờ trong thiền thất, mời theo ta."
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Băng qua một rừng trúc, có thể nhìn thấy một căn nhà tranh đơn sơ tọa lạc giữa thung lũng, một dòng suối nhỏ uốn quanh trước cửa, cảnh sắc nơi đây quả thật thanh tịnh siêu trần.
Trước khi vượt sông, Trúc Dũ dừng bước, mỉm cười nói: "Đoạn sau xin tiểu hữu tự mình tiến vào bái kiến, bần tăng cáo lui."
Thấy Trúc Dũ đã rời đi, Sở Lạc lại nhìn về căn nhà tranh mộc mạc kia, phi thân qua suối, dừng lại trước cửa hành lễ:
"Vãn bối Sở Lạc của Lăng Vân Tông, hôm nay đến trước Quảng Lâm Tự, đặc biệt tới bái phỏng tiền bối."
"Mời vào." Trong phòng truyền ra một thanh âm già nua.
Sở Lạc đẩy cửa bước vào, bày trí trong nhà giản dị cổ kính, giữa gian phòng là một bộ trà cụ đang nghi ngút khói, lão hòa thượng từ ái nhìn nàng, mỉm cười nói:
"Không ngờ đến cuối đời, lão nạp vẫn còn có thể gặp được tôn đồ của Thanh Ngô, mời ngồi."
Hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng, nàng vốn cho rằng Trọng Sơ thánh tăng là người cổ hủ nghiêm khắc, không ngờ lại hiền hòa dễ gần đến vậy.
"Tiền bối," Sở Lạc ngồi xuống đối diện, rồi nói tiếp, "Ngài pháp lực cao thâm, chắc hẳn khi ta xuất hiện đã phát giác được, vậy không biết có phát hiện có người đi theo sau ta không?"
"Hà hà... Không ngờ ngươi lại cảnh giác đến vậy. Có điều pháp lực cao thâm... đã là chuyện quá khứ rồi. Ngày nay, kẻ cao hơn lão nạp nhiều vô kể." Nói đến đây, lão than nhẹ một tiếng, rồi đưa chén trà đã rót cho Sở Lạc.
Sở Lạc hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra, cười nói:
"Tiền bối từng nói có thể giải nghi cho vãn bối, nhưng trong lòng ta thực sự không có nhiều nghi hoặc. Nếu đã là cố hữu của sư tổ, chi bằng kể cho vãn bối nghe một ít chuyện về người đi?"
Sở Lạc hỏi vậy là vì nàng đã rất lâu không gặp lại Bạch Thanh Ngô trong Hoàng Tuyền Cốc. Kể từ sau khi bình định Thần Ma cảnh trở về tông môn đến nay đã năm tháng, bóng dáng của sư tổ vẫn chưa từng xuất hiện dưới ánh trăng kia. Nàng bắt đầu lo sợ, sợ rằng từ nay về sau sẽ không còn được gặp người nữa.
"Thanh Ngô à..." Trọng Sơ thánh tăng trầm mặc thật lâu, sau đó chậm rãi mỉm cười nói:
"Thế nhân đều biết hắn lấy thân hiến tế thiên địa, dẫn động linh khí phục hồi, cứu lấy tu chân giới, nhưng cũng vì thế mà bỏ qua cơ hội phi thăng, rồi ngã xuống. Nhưng ngươi nghĩ xem, hắn thật sự đã ngã xuống sao?"
Lời nói của Trọng Sơ thánh tăng đánh trúng nghi hoặc mà Sở Lạc luôn giữ trong lòng. Nàng khẽ cụp mắt.
"Nhục thân đã hủy, linh lực tích tụ nghìn năm cũng tan biến, tự nhiên không thể tiếp tục con đường phi thăng. Nhưng theo lẽ thường mà nói, tu sĩ sau khi ngã xuống, nếu thần hồn còn nguyên, vẫn có thể nhập luân hồi, chỉ là sau khi nhập luân hồi, ký ức mất đi, quá khứ đều hóa hư vô. Thế nhưng..."
Thế nhưng Bạch Thanh Ngô chưa từng mất đi ký ức, người thậm chí vẫn còn tồn tại, còn từng xuất hiện trước mặt nàng, truyền thụ tâm pháp, dạy nàng pháp môn. Tất cả không phải ảo giác, mà là cảm nhận chân thật.
Người không nhập luân hồi, vậy đã đi đâu...
Trọng Sơ thánh tăng vừa nghe nàng kể, vừa uống trà, không chen ngang một lời.
"Tiền bối, sư tổ của ta… vẫn còn đúng không?"
"Hắn nhất định còn," Trọng Sơ thánh tăng mỉm cười, "Vì tu chân giới, không thể thiếu Bạch Thanh Ngô."
"Vậy người đi đâu rồi?" Sở Lạc lại hỏi.
Lời vừa dứt, liền thấy Trọng Sơ thánh tăng giơ tay chỉ lên phía trên.
Ánh mắt Sở Lạc theo hướng ngón tay ông nhìn lên.
Là mái nhà... Không, là Thiên giới.
Nàng lại nhớ đến khi trải qua Lục Đạo Luân Hồi trong không gian chiếc hộp, từng thoáng thấy Bạch Thanh Ngô xuất hiện tại Thiên giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-418-cong-duc-phi-thang.html.]
Nàng chưa từng dám nghĩ đến khả năng ấy.
"Thật sự... phi thăng rồi sao..." Sở Lạc lẩm bẩm.
"Thế gian có nhiều con đường phi thăng. Hắn từ bỏ nhục thân, tự nhiên không thể đi theo đạo lộ như các đạo tu."
"Nhưng trong Phật môn, từ lâu đã lưu truyền thuyết về công đức phi thăng – trăm đời tích đức, tội nghiệt tiêu tan, ắt có thể thăng lên thượng giới, thành Phật tại chỗ. Chỉ là con đường ấy quá đỗi gian nan, nghìn vạn năm qua chưa từng có một Phật tu nào làm được."
"Thế nhưng công đức ấy, khi kết thúc chiến loạn triền miên, cứu lấy vô số sinh linh trong tu chân giới, chẳng lẽ lại không xứng là công đức vô lượng sao?"
Lời của Trọng Sơ thánh tăng vừa dứt, Sở Lạc trong lòng chấn động hồi lâu.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, sống mũi nàng đã cay xè, gương mặt cũng dần nở nụ cười.
"Sư tổ thật sự vẫn còn! Ta đã nói rồi mà, một người mạnh mẽ như vậy sao có thể nói ngã xuống là ngã xuống được chứ. Công đức phi thăng… công đức cứu cả tu chân giới, đương nhiên có thể phi thăng!"
Thấy dáng vẻ nàng lúc này, Trọng Sơ thánh tăng chậm rãi nhấp ngụm trà, mỉm cười nói tiếp:
"Lão nạp đoán thử nhé, Thanh Ngô hẳn là vẫn luôn dõi theo tu chân giới, cũng luôn dõi theo ngươi… Nếu không, làm sao ngươi có thể sử dụng được thương Phá Chiều của hắn?"
Sở Lạc mỉm cười, trong lòng cũng bình ổn hơn rất nhiều. "Vậy tiền bối có biết chuyện của nhị sư huynh ta không? Bây giờ huynh ấy đang ở đâu?"
"Ngươi vừa rồi chẳng phải nói là không còn nghi vấn gì để hỏi sao?" Trọng Sơ thánh tăng ung dung đáp.
"Vãn bối vốn dĩ cũng muốn tự mình đi tìm," Sở Lạc cười cười, "Nhưng nếu có thể nhận được đáp án ngay tại đây, chẳng phải sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian sao?"
Nghe vậy, Trọng Sơ thánh tăng khẽ thở dài, lắc đầu.
"Năm xưa Thanh Ngô gửi gắm Thanh Vũ cho lão nạp, đưa hắn tới Tây Vực, bởi vì đạo môn không tiện ra tay. Lão nạp đích thân đi vào Tây Vực tìm người, hầu như đã lục tung mọi nơi, thế mà vẫn không tìm được hắn... Không thể thực hiện lời hứa với cố nhân, chính là một trong những nỗi tiếc nuối lớn nhất đời lão nạp."
"Về sau, lão nạp cũng từng tìm đủ mọi cách trị tâm ma, nhưng tâm ma của Thanh Vũ không giống người thường. Việc hắn nhập ma, không thể không nói có liên quan đến thanh thanh ngọc kiếm kia. Hoặc nên nói, ngay từ lúc ký kết khế ước với thanh kiếm đó, đã định trước kết cục nhập ma."
"Bao năm qua, lão nạp chỉ luyện ra được một chuỗi Phật châu san hô Xích Dương, có thể trấn áp tâm ma của hắn, nhưng vì tìm mãi không được người, vật ấy cũng chưa từng được dùng đến."
"Nghe nói Tịch Ninh lại thu nhận đồ đệ, lão nạp cũng từng phái người đến Lăng Vân Tông hỏi thăm, chỉ nghe Tịch Ninh nói ngươi rất giống Thanh Vũ, lão nạp lo ngươi cũng sẽ nhập ma, bèn đem chuỗi Phật châu đó tặng cho ngươi, xem như an lòng phần nào."
"Nhập ma... chắc là ta không đến mức đó đâu," Sở Lạc khẽ lẩm bẩm, rồi lại hỏi:
"Nhưng mà, ta từng nghe Tống chưởng môn nói, thanh ngọc kiếm đó đã bị sư tôn ta hủy đi rồi. Là bị huỷ thật sao?"
Sở Lạc biết được từ Hoa Hoa rằng tà vật Tạo Thần trong Thần Ma cảnh là thứ không thể bị phá hủy, nhưng nàng chưa từng nói điều này với ai, cũng không từng tiết lộ chuyện nghi ngờ rằng Tạo Thần đã chọn lấy Kỳ Thanh Vũ.