Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 421: Truy Bắt

Cập nhật lúc: 2025-06-14 13:08:33
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Lạc tâm trạng không tệ, bắt đầu thu dọn tài vật trong lò rèn. Nàng trước tiên mặc lên người bộ y phục của nữ ma tu, thu liễm khí tức, trông  giống hệt một ma tu chân chính.

Trong lò còn mấy món binh khí đã được rèn thành, tuy đối với nàng chẳng mấy hữu dụng, nhưng mang theo cũng không thiệt thòi gì.

Sau một phen lục soát kỹ càng cả cửa tiệm lẫn thi thể, nàng thu được hơn ba nghìn ma tinh,  tiện tay nhét hết vào người.

Sau khi xử lý xong mọi việc, Sở Lạc rời khỏi lò rèn, đi đến chỗ nữ ma tu đang hấp hối dưới kiếm của Nham Sinh.

Nữ ma tu bị cắt đứt cổ họng, m.á.u tươi không ngừng trào ra.

Sở Lạc đứng trước mặt nàng, khom người xuống.

Đôi mắt nhuộm m.á.u của nữ ma tu đầy oán độc nhìn nàng, miệng giật giật muốn mắng chửi, song chẳng phát ra nổi âm thanh nào.

Sở Lạc khẽ cười, nói lại lời mà đối phương từng thốt ra.

“Đúng là một mối lợi ngoài ý muốn.”

Lời vừa dứt, nghiệp hỏa bốc lên ngùn ngụt thiêu trụi lò rèn phía sau, rồi lan đến thân thể nữ ma tu, chẳng mấy chốc tất cả bị hủy diệt trong biển lửa, tro bụi cũng không còn.

Đồ đã có đủ, Sở Lạc cũng chẳng cần chuẩn bị gì thêm, trực tiếp lên đường đến Nhật Nguyệt Tông.

Trời dần tối, Cây gia gia dò xét xung quanh rồi quay trở lại.

“Phía trước là một vùng đất hoang, ta đã kiểm tra, không có nguy hiểm gì. Tối nay có thể tạm dựng một túp lều bằng mây để nghỉ ngơi.”

Nói xong lại thấy Sở Yên Nhiên không có phản ứng gì, lão lại gọi:

“Tiểu thư? Tiểu thư?”

Nghe vậy, Sở Yên Nhiên chợt bừng tỉnh: “Đi thôi, xuất phát bây giờ luôn.”

“Tiểu thư vừa rồi đang nghĩ gì vậy?”

Sở Yên Nhiên trầm mặc một hồi: “Ta đang nghĩ, hiện giờ chúng ta còn có thể đi đâu. Những nơi thuộc sự kiểm soát của Nhật Nguyệt Tông tuy có pháp lệnh nghiêm ngặt trói buộc ma tu, nhưng đối với đạo tu lại cực kỳ không khoan nhượng. Một khi thân phận bị phát hiện, chẳng khác nào cận kề cái chết. Những nơi khác cũng hung hiểm trùng trùng... Chúng ta... còn có thể đi đâu đây...”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nghe nàng nói vậy, Cây gia gia cũng nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể an ủi:

“Trời không tuyệt đường người. Rồi cũng sẽ tìm được lối thoát thôi, tiểu thư, đừng nghĩ nhiều nữa, mau lên đường đi.”

Sở Yên Nhiên nhẹ gật đầu, rồi bước về phía trước. Đúng lúc ấy, một con linh ưng sải cánh bay ngang qua bầu trời, cất tiếng kêu vang vọng, khiến người phía dưới không khỏi ngẩng đầu nhìn.

“Không ổn, là linh ưng của Linh Thú Tông dùng để trinh sát! Nó đã phát hiện chúng ta rồi, mau chạy!” Sở Yên Nhiên lập tức hô lớn.

Vừa dứt lời, đám người lập tức vận linh lực, phóng về phía trước. Nhưng phía sau đột nhiên xuất hiện rất nhiều khí tức đang gấp rút đuổi theo.

Người của Linh Thú Tông đều cưỡi linh thú tốc độ cực nhanh,  bọn họ có thể so được. Chỉ trong chốc lát, theo sau một tiếng sư hống vang rền, một bóng người đã vượt lên trước.

Sở Yên Nhiên ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy kẻ đó cưỡi trên một con sư tử lông xoăn trắng như ngọc — chính là Dụ Cô, đại sư huynh khi nàng còn ở dưới trướng Hàn Trần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-421-truy-bat.html.]

Trong mắt nàng ánh lên tia kinh ngạc, nhưng chưa kịp phản ứng thì phía trước đã vang lên một tiếng nổ lớn, một con nhện đỏ thẫm khổng lồ bỗng xuất hiện, chắn ngay trước đường đi, chặn đứng tất cả lối thoát.

Mà người đang đứng trên lưng con nhện đỏ thẫm kia – Văn Diệc Lương – chính là Tam sư huynh của nàng, cũng là người từng động tâm với nàng, đeo đuổi không thôi.

Nhưng hiện giờ, ánh mắt hắn đã chẳng còn chút tình cảm, chỉ còn lại hờ hững và phẫn nộ.

Đệ tử của Linh Thú Tông cùng các môn phái khác lần lượt kéo đến, trong chốc lát đã vây kín họ.

Thấy vậy, Sở Yên Nhiên cảm thấy một cơn đau nhói trong lòng, hít sâu một hơi.

“Các ngươi… là đến g.i.ế.c ta sao?”

“Tội nhân Sở Yên Nhiên, ngươi cùng tiền nhiệm chưởng môn cấu kết, mưu đồ chiếm đoạt tài sản nhà họ Điền, lại còn giúp…” Dụ Cô hơi khựng lại, “Giúp Hàn Trần đoạt xá, tàn nhẫn sát hại gia chủ nhà họ Điền, tội ác tày trời. Ta phụng mệnh tân chưởng môn, đến bắt ngươi hồi Đông Vực chịu tội nhận án!”

“Sao ngươi không còn gọi là sư tôn nữa rồi?” Sở Yên Nhiên đối diện ánh mắt Dụ Cô, cười khổ, “Công pháp và bản lĩnh đều là do người truyền cho ngươi, ngươi còn chưa thấy đủ sao?”

Nghe vậy, trong lòng Dụ Cô cũng dâng lên vài phần áy náy.

“Sư huynh, đừng nghe nàng nói!” Giọng Văn Diệc Lương vang lên, hắn cau chặt mày: “Sư tôn lúc còn sống chỉ thiên vị một mình nàng. Nếu không phải nàng mê hoặc sư tôn, sao lại dẫn đến kết cục hôm nay? Ta khi xưa đúng là mắt mù, mới có thể tin nàng là người hiền lành thiện lương!”

“Ngươi có tư cách gì nói ta?” Giọng Sở Yên Nhiên đột nhiên cao vút, quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn Văn Diệc Lương, “Chẳng lẽ ta nhìn không thấu thứ tình cảm giả tạo của ngươi sao? Kẻ đạo đức giả như ngươi còn có thể sống đến hôm nay đúng là kỳ tích. Sư tôn từ lâu đã nhìn thấu tâm tính ngươi, biết con đường sau này chẳng thể đi xa. Hãy biết trân trọng chút thời gian còn lại đi, Tam sư huynh.”

Văn Diệc Lương càng siết chặt mày, nghiến răng ken két: “Còn nói nhảm với nàng làm gì! Chưởng môn đã hạ tử lệnh, nếu không bắt được nàng, thì phải diệt cho bằng được! Lên!”

Tiếng quát vừa dứt, con nhện đỏ thẫm lập tức lao lên mang theo Văn Diệc Lương, những tu sĩ khác cũng đồng loạt xông vào. Trong mắt Dụ Cô hiện lên vẻ bất đắc dĩ, hắn cũng không chần chừ, lập tức nhập cuộc.

“Bảo vệ tiểu thư!”

Cây gia gia quát lớn một tiếng, lập tức xuất hiện trong tay một cây trượng phủ đầy ánh lục. Khi cây trượng giáng xuống mặt đất, vô số dây leo từ mặt đất hoang vu trồi lên, nhanh chóng tạo thành kết giới bao quanh bọn họ.

Cùng lúc đó, Sở Yên Nhiên cũng điều động linh lực trong cơ thể, kết ấn pháp, hóa thủy linh thành vô số mũi tên, xuyên qua tầng dây leo b.ắ.n về phía những kẻ đang áp sát.

Chỉ trong chốc lát, kẻ địch bị cản lại, không thể tiến lên. Chỉ có Dụ Cô, với tu vi Hậu kỳ Nguyên Anh, còn có thể tiến tới. Hắn mạnh mẽ phá nát tầng dây leo chắn trước mặt, vươn tay định bắt lấy Sở Yên Nhiên – nhưng lập tức bị cây trượng của Cây gia gia cản lại.

Cây gia gia đã kiềm chế được Dụ Cô, nhưng lúc ấy, con sư tử ngọc lông xoăn – với thực lực Trung kỳ Nguyên Anh – bất ngờ lao lên từ bên cạnh, mục tiêu vẫn là Sở Yên Nhiên.

“Tiểu thư!” Cây gia gia biến sắc, không kịp phòng thủ trước Dụ Cô, buộc phải xoay người chắn phía Sở Yên Nhiên.

Khi thanh kiếm của Dụ Cô đ.â.m xuyên thân thể Cây gia gia, lão cũng đồng thời tung chưởng đánh bay con sư tử ngọc, khiến nó lăn lộn hàng chục trượng mới gượng đứng lại được.

Sư tử rú lên một tiếng đầy đau đớn và phẫn nộ  rõ ràng cú chưởng này khiến nó bị trọng thương.

Sở Yên Nhiên nhìn thấy mũi kiếm đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c Cây gia gia, sắc mặt ái đi, tung chưởng đẩy lui Dụ Cô rồi đỡ lấy lão.

“Đi!”

Nàng bóp nát một tấm phù lục, khiến sương mù dày đặc bùng lên, tạm thời kiềm chế đám tu sĩ của Linh Thú Tông, rồi dẫn mọi người vội vã bỏ trốn.

Đến khi màn sương tan hết, nơi đó đã chẳng còn bóng dáng Sở Yên Nhiên và những người đi cùng. Văn Diệc Lương định dẫn người đuổi theo, nhưng bị Dụ Cô giơ tay ngăn lại.

“Đừng manh động. Lão giả kia thực lực không hề yếu như vẻ bề ngoài. Xem ra phải gửi tín thư về tông môn, xin một vị trưởng lão Xuất Khiếu kỳ đến trợ giúp.”

Loading...