Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 423: Hắc Vũ

Cập nhật lúc: 2025-06-14 13:09:52
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Ban nãy còn cảm thấy khí tức của Sở Yên Nhiên rất gần, sao giờ lại biến mất rồi?]

Trong khu rừng núi ngoài Hắc Long thành, Sở Lạc phóng qua từng ngọn cây, thân hình nhẹ như yến lướt gió.

“Vừa nãy cảm nhận được phương hướng, giờ đi nhanh qua đó chắc vẫn còn manh mối.”

[Giữ nguyên hướng này, tiếp tục đuổi.]

Đột nhiên mây đen hội tụ trên trời, cơn mưa đen lẫn lộn đủ thứ khí tức nhanh chóng đổ xuống.

Thấy vậy, Sở Lạc lập tức vận linh khí hộ thể để ngăn cản lại.

“Ma giới này sao cứ hay mưa kiểu đó,” nàng cau mày, “Không thể vào thành nữa, tìm chỗ tránh mưa trước đã.”

[Sát khí ở đây tích tụ quá dày rồi.]

Sở Lạc tìm được một sơn động, vội vã lao vào, nhưng vừa bước vào, liền phát hiện trong động đã có người.

Người đó tóc trắng như tuyết, cổ có vết m.á.u quấn tròn một vòng, lờ mờ thấy dấu chỉ khâu vá.

Hắn vận hắc y, cánh tay phải quấn đầy xích sắt, lúc này ánh mắt cũng hướng về phía nàng.

Khí tức trên người hắn vô cùng hỗn tạp, chẳng phân rõ là yêu là ma, thậm chí còn có một tia khí thanh khiết của đạo tu, hình như còn lẫn cả công đức lực của Phật tu.

Sở Lạc lập tức thu liễm linh khí, mặc cho khí tức từ mưa đen bên ngoài thấm vào cơ thể.

[Sở Lạc, cẩn thận người này.]

Lời nhắc của Hoa Hoa vang lên.

Lòng đã có quyết định, Sở Lạc xoay người bỏ đi, tính tìm nơi khác tránh mưa, nhưng đúng lúc đó, một tầng kết giới linh lực bỗng hiện lên tại cửa động, chắn nàng lại.

Nàng quay đầu nhìn, chỉ thấy nam tử nọ đang giơ tay trái lên, hiển nhiên là người tạo kết giới.

Trong mắt Sở Lạc hiện lên vẻ nghi hoặc.

Đạo tu sao?

“Mưa to rồi,” hắn khẽ cười, “Đợi tạnh rồi đi.”

Sở Lạc nhìn hắn hồi lâu, kế đó thi triển Xích Hỏa Di Hình, xuyên qua kết giới lao ra ngoài.

Ánh mắt nam tử vẫn dõi theo thân ảnh nàng, chỉ chốc lát sau, Sở Lạc đã biến mất vào cơn mưa đen.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Dọc đường không tìm được chỗ nào tránh mưa, nàng đành tiến vào thành, tìm một khách điếm nghỉ chân.

Vì không dùng linh khí ngăn mưa, toàn thân nàng đã ướt đẫm, lúc vào thu hút không ít ánh nhìn.

Chợt nàng liếc mắt sang hai ma tu ở gần đó, đang không ngừng nhìn nàng rồi đối chiếu với bức họa trong tay.

Hai kẻ đó vừa so vừa thấp giọng bàn tán:

“Người trong họa chẳng phải là nàng ta sao?”

“Không giống đâu, nhìn chỗ này khác này, nét mắt này, ánh mắt cũng khác.”

“Tao chẳng thấy có ánh mắt gì trong tranh cả, rõ ràng giống hệt nhau, động thủ đi!”

Vừa lúc hai tên ma tu đứng dậy, một người từ ngoài cửa khách điếm bước vào, toàn thân tỏa ma khí nồng đậm khiến ai cũng khiếp đảm – chính là nam tử tóc trắng Sở Lạc gặp trong sơn động.

Thấy kẻ khí tức kinh người đó tiến về phía Sở Lạc, hai tên đệ tử của Đoạt Linh giáo lại lặng lẽ ngồi xuống.

Tiếng xích sắt va chạm vang lên leng keng, Sở Lạc nhìn thẳng vào mắt hắn, lòng dâng lên cảm giác bất an.

Khoảnh khắc sau, hắn giơ tay trái lên, chộp về phía cổ Sở Lạc.

Nàng lập tức lùi lại, nhưng chỉ chớp mắt, ma khí nặng nề đã áp chế toàn thân nàng, khiến nàng không thể động đậy.

Ngay khi tay hắn sắp chạm đến cổ nàng, từ tầng hai khách điếm vang lên một giọng già nua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-423-hac-vu.html.]

“Linh Yểm, ngươi không nên xuất hiện ở đây!”

Vừa nghe thấy thanh âm đó, Sở Lạc toàn thân lạnh buốt.

Là lão đạo mù, là tiếng của Tả Hoành Thận, chẳng lẽ hắn đang ở tầng hai khách điếm?!

Lời vừa dứt,  nam tử cũng khựng lại, khóe môi hiện ý cười, quay sang Sở Lạc:

“Không ngờ một tiểu đạo sĩ như ngươi, lại được nhiều người chú ý đến vậy… Đừng để ta bắt được cơ hội.”

Hắn quét mắt nhìn xung quanh, rồi xích sắt trên tay phải bắt đầu tuột xuống, rơi xuống đất va vào nhau kêu lanh canh.

“Những kẻ từng thấy ta, đều đã c.h.ế.t cả rồi.”

Linh Yểm khẽ nói, khi xích sắt rơi hết, một luồng yêu khí so với ma khí còn nồng đậm hơn lập tức ập tới.

Sở Lạc đứng ngay trước mặt hắn, tận mắt nhìn thấy cánh tay phải của hắn biến thành một móng vuốt hổ phủ đầy vảy, cùng lúc đó, sau vai phải hắn có vật gì đó gồ lên, kế đó xé rách áo lộ ra – là một cánh chim khổng lồ.

Vô số yêu khí như muốn nhảy khỏi da thịt hắn, theo cánh tay ấy rung lên một cái, mùi m.á.u tanh nồng nặc tràn ngập.

Ánh mắt Sở Lạc vẫn dán chặt vào hắn, nhưng khóe mắt đã thấy toàn bộ khách điếm, tất cả mọi người, đều bị yêu khí xâm nhập, nổ tung mà chết.

Thậm chí không kịp hét lên một tiếng, liền hóa thành huyết vụ.

Máu và thịt văng lên mặt Sở Lạc, nàng kinh hoàng nhìn Linh Yểm.

Đây là... sức mạnh cỡ nào mới có thể làm được việc ấy...

Xích sắt bay trở về, quấn lại tay hắn, cánh cũng rút vào cơ thể, hổ trảo hóa lại thành bàn tay người.

Tiếng va chạm leng keng vang lên, hắn đã quay người, bước vào cơn mưa đen ngoài cửa khách điếm.

Mãi đến khi hắn biến mất hẳn, Sở Lạc vẫn chưa trấn định lại.

Sau đó nàng hỏi trong thức hải: “Hoa Hoa, ngươi có cảm giác được, rốt cuộc có bao nhiêu người đang âm thầm theo dõi ta không?”

[Có một sự thật ta không thể không nói, Sở Lạc, chúng ta quá yếu.]

[Nếu năm trăm năm qua ta không ngủ say, có lẽ giờ đã cảm nhận được lão đạo kia.]

[Nhưng hắn ở ngay đây, ta lại hoàn toàn không hay biết gì.]

“Ta bắt đầu không chắc chắn việc đến ma giới có phải quyết định đúng đắn không nữa… Tả Hoành Thận ở đây, ta phải báo tin cho Thượng Vi tông… Nhưng người kia, đến Linh Yểm còn phải e dè, ta không biết Thượng Vi tông liệu có sức chống lại không…”

[Ờm… Đạo môn thật quá suy yếu rồi.]

Sở Lạc lại nhìn về cơn mưa đen bên ngoài.

“Oán khí ngập trời, huyết vũ tà phong.”

“Thế giới này… đã hỏng rồi.”

Nắm tay dưới tay áo nàng siết chặt, kế đó xoay người, bước lên tầng hai của khách điếm.

Tầng hai vương đầy thi thể, không ai sống sót.

Lần theo hướng giọng lão đạo truyền tới, Sở Lạc dừng trước một cánh cửa đóng kín.

Nàng chần chừ giây lát, rồi đẩy cửa.

Trong phòng trống rỗng, không còn bóng người.

Gió lạnh rít gào, m.á.u trên nền nhỏ xuống tí tách. Khách điếm vừa rồi còn náo nhiệt, nay đã thành mồ chôn.

Sở Lạc lại xuống lầu, đến chỗ hai ma tu lúc nãy để ý nàng.

Trên bàn là bức họa đã bị m.á.u thấm đẫm, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra người trong tranh, nàng cầm lấy.

“… Sở Yên Nhiên.”

Loading...