Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 425: Đầu nguyên bản của ngươi đâu rồi.
Cập nhật lúc: 2025-06-14 13:11:24
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Dung mạo của các ngươi, quả thật có vài phần tương tự.”\
Sở Lạc khẽ cười, rồi nói: “Ta không thể ở lại nơi này quá lâu, mưa đã ngừng, nơi đây rất nhanh sẽ bị phát hiện, ngươi cũng mau rời đi đi.”
“Được.” Phong Vi Chi gật đầu.
Sở Lạc ôm chiếc hộp gỗ lên lầu hai, giải phong ấn bên ngoài, bên trong là hai bức họa.
Theo như đã bàn trước, nàng lấy ra một bức họa Bì Diện Quỷ.
Con quỷ này đã được Liễu Tự Diêu xử lý xong, không còn lo bị đoạt xá, hơn nữa cũng sẽ không bị người khác phát hiện ra dị trạng.
Đây còn là khuôn mặt mà hắn “đặc biệt” chuẩn bị cho nàng. Sau khi dịch dung xong, Sở Lạc nhìn người trong gương.
“Quả nhiên…”
[ Xấu quá, xấu đến mức ta ba ngày ba đêm không ngủ nổi. ]
“Ngươi vốn đâu cần ngủ.”
Trong hộp gỗ còn bức họa thứ hai, bị dây đỏ quấn chặt, chính là con Ngôn Linh Hồ mà bọn họ từng thu phục trong yến tiệc ở Dương Gia trong Thần ma Cảnh.
Liễu Tự Diêu không hứng thú nghiên cứu năng lực của nó, nhưng đây dù sao cũng là sinh linh trong Quỷ Cảnh, mà nay nàng đã quen với khí tức nơi ấy, bên người còn có Song Sinh Liên Hoa , tự nhiên không sợ bị khí tức tán ra g.i.ế.c chết.
Nhưng người khác thì không chắc. Khi gặp nguy hiểm, nàng có thể bóp nát bức họa này, Ngôn Linh Hồ tử vong, khí tức tản ra thì ai cũng phải chết, dĩ nhiên cảnh này chỉ dùng khi nàng một mình đối địch kẻ địch đông đảo, tuyệt không thể có đồng bạn bên cạnh.
Sở Lạc cẩn thận cất kỹ bức họa ấy, rồi nhìn thấy dưới đáy hộp còn có tờ giấy.
“Bì Diện Quỷ: ba trăm thượng phẩm linh thạch. Ngôn Linh Hồ: hai trăm thượng phẩm linh thạch. Tổng cộng: năm trăm thượng phẩm linh thạch. Khi nào về nhớ mang đến Thượng Vi Tông giao nộp.”
Ngay khoảnh khắc ấy, một tia hỏa diễm từ đầu ngón tay Sở Lạc b.ắ.n ra, định thiêu tờ giấy.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nhưng khi lửa vừa bén, một đạo linh ấn trên giấy sáng lên, ngay sau đó, thanh âm của Liễu Tự Diêu vang vọng quanh quẩn.
“Ta biết ngay ngươi sẽ làm thế này! Vô sỉ!”
Khóe miệng Sở Lạc giật giật hai cái.
Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy, Sở Lạc rời khách điếm. Đệ tử Thượng Vi Tông đã truyền tin: không rõ tung tích Sở Yên Nhiên, còn người của Linh Thú Tông thì đã tạm ở địa phận Nhật Nguyệt Tông, chờ tông môn cử người mới tới Ma Giới.
Vậy nên Sở Lạc liền dồn sự chú ý sang Đoạt Linh Giáo.
Giáo chủ Đoạt Linh Giáo hiện đang truy tìm Sở Yên Nhiên, tuy chưa rõ chúng dùng cách gì, nhưng bám theo có khi lại có thể mượn tay chúng trừ khử kẻ bên cạnh Sở Yên Nhiên, vậy càng tốt.
Tin mới nói, người của Đoạt Linh Giáo gần đây đang cùng ba đại giáo khác huyết chiến tại Đan Xà Mộ Khuyết, Sở Lạc quyết định đi xem thời vận.
Ra khỏi Hắc Long Thành, nàng thẳng đường tới Đan Xà Mộ Khuyết. Nghe nói đó vốn là nơi nuôi dưỡng một con Ma Xà của Bạch Hỏa Tông, thực lực không khác gì thượng cổ hung thú. Bởi nó quá mạnh đã uy h.i.ế.p cân bằng tam giáo lục tông, bị các đại thế lực liên thủ tru sát, cuối cùng tử vong.
Huyết nhục của Ma Xà hấp dẫn vô số ma thú tụ về, lâu dần thành nơi chúng cư ngụ.
Huyết nhục nuôi được ma thú, Ma Hồn của nó càng quý giá, chỉ tiếc Ma Hồn kia đã không rõ tung tích.
Đan Xà Mộ Khuyết hung hiểm không kém gì những đại thành tập trung ma tu, nhưng Sở Lạc không thèm để ý nữa, bởi cảnh ngộ hiện giờ cũngd dã quá đủ nguy hiểm rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-425-dau-nguyen-ban-cua-nguoi-dau-roi.html.]
Một mạch chạy tới khi trời sẩm tối, nàng dừng lại.
Quanh đây không có kiến trúc gì, nhưng nàng tìm được một hang núi khá an toàn, dự định nghỉ tạm một đêm.
Sở Lạc chậm rãi tiến đến gần cửa hang, bất chợt ngửi thấy một tia mùi m.á.u tanh. Vừa định dùng thần thức dò xét, một sợi xích sắt bất ngờ từ trong hang b.ắ.n ra, trong nháy mắt đã quấn chặt lấy nàng, rồi mạnh mẽ lôi tuột vào trong.
Khi sợi xích kia quấn lên thân, toàn thân linh lực của Sở Lạc liền bị phong ấn sạch sẽ, nàng ngã bịch xuống đất.
Khi ngẩng đầu nhìn vào cảnh tượng trong hang, Sở Lạc cũng khẽ sững người.
“Xúi quẩy thật, sao lại là ngươi nữa,” kẻ cả người đầy máu, vẻ mặt âm trầm kia chính là Linh Yểm, hắn nhíu mày nói, “Lại còn đổi cái đầu xấu thế này, đầu nguyên bản của ngươi vứt ở đâu rồi, nói xem?”
Lông mày Sở Lạc hơi nhướng lên.
Người vừa nói chuyện với nàng, đích xác là Linh Yểm, nhưng... chỉ là cái đầu Linh Yểm nằm trên mặt đất.
Ngoài ra, còn một đống tàn chi đứt đoạn vung vãi đầy đất, cả cánh tay của hung thú Thao Thiết cũng ở đó.
Bộ hắc y bọc ngoài bộ xương trắng đã thấm đẫm m.á.u tươi, lúc này phần xương cốt bên dưới đang động đậy, chậm rãi ráp lại thân thể.
Sở Lạc vẫn nhớ lần trước gặp hắn, kẻ này còn ngông cuồng kiêu ngạo vô cùng.
Mới mấy hôm không gặp, sao đã thành ra nát bét thế này? Hay tự hắn phá nát mình?
“Ánh mắt gì thế kia, chưa thấy ai bị thương bao giờ à?”
Giọng hắn khó nghe vô cùng, vừa nói vừa thoáng liếc ra ngoài cửa hang, ánh mắt đầy kiêng kỵ, sau đó càng nghiến răng nghiến lợi hơn.
“Khốn kiếp, rõ ràng khó khăn lắm mới thoát được…”
“Ngươi bị thương rồi? Là kẻ nào đả thương ngươi?” Sở Lạc lập tức hỏi.
Linh Yểm lạnh lùng liếc nàng, tựa hồ đắn đo điều gì đó, rất lâu sau mới mở miệng: “Không liên quan đến ngươi.”
“Vậy sao…” Đáy mắt Sở Lạc lóe sáng, vẻ mặt gấp gáp: “Vậy mau thả ta ra, ta tinh thông y đạo, có thể chữa thương cho ngươi!”
“Hừ, loại lời gạt trẻ con ấy mà cũng nói ra được.” Linh Yểm cười lạnh.
“Vậy thật đáng tiếc…” Sở Lạc ngẩng lên nhìn hắn, đáy mắt hiện tia lạnh lẽo, giây tiếp theo thân thể hóa thành nghiệp hỏa, cuồn cuộn cuốn về phía hắn.
Ánh mắt Linh Yểm lập tức biến đổi, chân mày nhíu chặt. Trong khoảnh khắc, nghiệp hỏa phía sau Sở Lạc tụ thành thân hình, nàng tung chân đá thẳng đầu Linh Yểm ra ngoài hang, đồng thời một luồng nghiệp hỏa nữa ập xuống đốt sạch đống tàn chi kia.
Nhưng sự việc không như nàng mong đợi: chỉ thấy cánh tay Thao Thiết vọt lên, dùng yêu lực kéo đầu hắn trở về, những bộ phận khác như có tự chủ, toàn bộ đều tránh thoát ngọn lửa nghiệp hỏa.
“Ngươi tưởng g.i.ế.c được ta sao?”
Hắn hừ lạnh một tiếng, ma khí áp thẳng về phía Sở Lạc, nhưng như cố kiêng dè không dám thương tổn nàng. Sợi xích sắt lại b.ắ.n ra, lần này chỉ quấn lấy một tay nàng, kéo nàng ra xa.
Tàn chi đã ráp lại đủ, cuối cùng đầu lâu cũng trở về vị trí vốn có. Linh Yểm giơ tay, yêu lực hóa thành từng sợi chỉ, từ từ khâu liền đầu và thân.
“Ta sống đến nay chưa từng gặp ai xúi quẩy như gặp phải ngươi, ha... nhưng hiện giờ ngươi còn chưa thể rời khỏi ta đâu, đừng vọng tưởng g.i.ế.c ta, công lực của ngươi còn thiếu năm trăm năm nữa!”
Sở Lạc nhìn sợi xích chặt chẽ quấn nơi cổ tay mình, đầu kia đã vòng lên cánh tay phải Linh Yểm, khóa chặt sức mạnh của hắn, khôi phục hình dạng bàn tay người.
Mày nàng nhíu chặt. “Ta cứ muốn đi đấy, ngươi làm gì được?”