Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 426: Chuyện Xưa

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:36:21
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong đêm đen, Sở Lạc bước đi trong im lặng, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn sợi xích sắt vẫn còn quấn nơi cổ tay, lại liếc mắt nhìn Linh Yểm lặng lẽ theo sau, trong lòng dâng lên một cơn phiền muộn khó tả.

Lúc này nàng đang cùng Hoa Hoa trao đổi trong thức hải.

“Vết thương trên người hắn rốt cuộc là ai gây ra? Trong Ma giới chẳng lẽ còn có kẻ có thể khiến hắn bị thương đến mức này? Mà hắn không g.i.ế.c ta, là vì cố kỵ Tả Hoằng Thận, hay còn vì lý do nào khác…”

【Dù sao cũng không phải vì gương mặt xấu xí kia của ngươi.】

“Chuyện này ta cũng đâu muốn, chẳng qua cầu mãi mới được Quỷ Tài Họa Sư vẽ cho cái mặt da này mà thôi.”

【Nhưng ta thấy tên Linh Yểm kia rất cổ quái.】

“Cổ quái chỗ nào?”

【Ngươi từng gặp ai có thể gỡ đầu mình xuống rồi lại gắn về như hắn chưa?】

“Ta cũng từng vậy mà.”

【Nhưng hắn không có pháp thân a.】

“Không có pháp thân… Thân thể hắn ắt có chỗ dị thường. Cánh tay phải kia, chắc chắn chính là bộ phận của hung thú Thao Thiết thượng cổ. Còn tay trái hắn dùng để vận linh lực, e cũng là từ chỗ đạo tu nào đó mà chặt xuống... Hắn sao lại có bản lĩnh này?”

【Giáo chủ của Đoạt Linh giáo  thích làm những chuyện thế này, liệu hắn có liên quan đến Đoạt Linh giáo không?】

“Ta đang định đi tìm Đoạt Linh giáo đây, giữ loại người này bên cạnh, không phải tự ôm một quả hỏa dược sao?”

【Bình tâm, ngươi đâu còn xui xẻo như trước nữa.】

Tổng đà Vũ Điệp giáo.

 

Trong bếp khói bay nghi ngút, Linh Điệp ôm bát đợi người phát cơm gắp cho mình cái đùi gà cuối cùng rồi hí hửng chạy về phòng Sở Yên Nhiên.

 

“Sở cô nương, Sở cô nương, cho cô nè.

Linh Điệp cười tươi, đưa bát đùi gà đến trước mặt Sở Yên Nhiên. Sở Yên Nhiên đang đọc sách, nghe tiếng thì hơi hạ sách xuống.

"Ta không ăn, ngươi ăn đi."

Linh Điệp vẫn cười hì hì:

"Linh Lung tỷ bảo bọn ta đang tuổi lớn, cố ý sai người lên trấn mua đùi gà, mỗi ngày một cái, thơm lắm. Sở cô nương nếm thử đi!"

Sở Yên Nhiên liếc qua bát cơm đầy dầu mỡ, nhàn nhạt nói: "Có gì hay mà nếm, ta là đạo tu, không cần ăn uống."

"Ơ? Thì ra Sở cô nương không cần ăn à..."

Sở Yên Nhiên không đáp, lại cúi đầu lật sách, tìm thứ mình cần. Nàng tuy nương náu nơi này, nhưng đạo ma vốn khác đường, bọn họ không coi nàng là đồng loại. Đợi khi bắt được giáo chủ Đoạt Linh giáo, nàng cũng mất giá trị. Trước lúc đó, nàng phải tìm mọi cách tăng thực lực để tự bảo toàn.

Thấy Linh Điệp mãi chưa đi, nàng ngẩng đầu:

"Ngươi còn chuyện gì nữa?"

Linh Điệp ôm bát, có chút ngượng ngùng:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Hôm qua cô nương kể cho ta nghe chuyện Đông Vực, ta còn muốn nghe thêm chút nữa... Ta từ nhỏ chưa từng ra khỏi thôn, lớn lên cũng chỉ quanh quẩn mấy trấn nhỏ gần đây, nơi cô kể ta chưa từng nghe qua bao giờ..."

"Trẻ con mới thích nghe kể chuyện, ta không có hứng thú..."

Nói tới đây, Sở Yên Nhiên khựng lại. Trong lòng hiện lên ký ức xưa. Khi còn nhỏ, nàng cũng từng say mê tu đạo, từng nài nỉ phụ thân kể cho nghe chuyện tu sĩ tranh đấu. Thuở đó nàng không cần toan tính như bây giờ.

"Sở cô nương? Sở cô nương?"

Tiếng gọi của Linh Điệp kéo nàng về thực tại.

"Nếu khiến cô nương nhớ chuyện không vui, vậy ta không hỏi nữa." Linh Điệp nhỏ giọng, rồi lại dâng bát đùi gà lên: "Thật sự không ăn sao?"

Sở Yên Nhiên liếc nhìn, lắc đầu: "Không cần."

"Vậy ta không quấy rầy cô nương đọc sách nữa." Linh Điệp lui ra.

"Khoan đã." Sở Yên Nhiên gọi lại: "Trên kệ có sách, rảnh thì lấy vài cuốn mà đọc, trong đó cũng có thoại bản đó."

Linh Điệp cười khổ:

"Nhưng ta không biết chữ."

Sở Yên Nhiên hơi sững người. Linh Điệp thấy nàng im lặng thì xoay người đi.

Sở Yên Nhiên nhanh chóng thu tâm, tiếp tục tra sách. Không biết bao lâu, chợt nghe tiếng kêu thảm thiết vang vọng.

"Tiẻu Thư cứu mạng! Tiểu Thư cứu ta!"

Nàng nhận ra tiếng Đàm Thanh, chính là hậu bối của lão cây đã theo nàng tới đây.

Nàng lập tức xông ra. Giữa sân, mấy tên ma tu đang vây quanh Đàm Thanh, tay  xé quần áo nàng. Đàm Thanh nước mắt đầm đìa, run rẩy lui tránh, nhưng vẫn bị bọn chúng nhào tới giữ chặt.

Tiếng cười dâm đãng vang vọng khắp sân.

"Ngươi sợ gì chứ? Đâu bắt ngươi làm trâu ngựa, chỉ muốn thân thể ngươi thôi!"

"Ha ha ha! Tiểu đạo cô, còn không hầu hạ huynh đệ cho tốt, coi chừng sau này khổ sở đó!"

"Cứu ta! Đừng đụng vào ta! Cô nương cứu ta!"

"Còn gọi tiểu thư nữa à? Ngươi xem nàng có tới cứu ngươi không?"

"Đủ rồi! Các ngươi làm gì đó!"

Một tiếng quát vang lên, Sở Yên Nhiên lao đến, đoạt Đàm Thanh khỏi tay bọn ma tu.

"Ồ, thật sự tới rồi!" Bọn ma tu cười lớn.

"Cô nương xinh đẹp thế này, khó trách khiến lão điên Đọat Linh giáo mê mẩn. Không biết đôi môi kia hôn lên có vị gì nhỉ, ha ha ha!"

Sở Yên Nhiên giận đến đỏ mặt, đôi mắt lạnh lùng trừng bọn ma tu:

 

"Đủ rồi! Chúng ta là do chính thủ lĩnh các ngươi đưa về đây, tuy không cầu được cùng các ngươi đồng đạo, nhưng cũng mong các ngươi đừng làm càn quá đáng!"

 

"Ồ, ồ, làm càn! Ha ha ha, làm càn... Đại tiểu thư ơi, đây là lần đầu ngươi tới Ma giới sao? Hay ở Đông Vực của các ngươi, hạ nhân đều không được đụng chạm tùy tiện?"

 

"Còn tưởng mình là thiên kim cao quý gì chứ! Giờ ngươi cầu mọn Vũ Điệp giáo chúng ta che chở. Nếu không có chúng ta thu nhận, các ngươi đã sớm bị c.h.é.m thành từng khúc rồi! Đừng ở đây mà lắm lời với lão tử!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-426-chuyen-xua.html.]

 

Tên ma tu nói dứt câu, liền vươn tay kéo Đàm Thanh về phía mình.

 

"Tiểu thư!"

 

Sở Yên Nhiên lại xông lên, kéo Đàm Thanh ra, chắn sau lưng mình: "Ta và các ngươi chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, điều kiện ta đã bàn cùng Linh Lung, nàng chưa từng nói sẽ để các ngươi động đến người của ta!"

"Ha ha, vị cô nương này thật coi mình là người có thể đặt điều kiện đấy nhỉ…" Một tên ma tu nhếch môi cười khinh miệt.

Lúc này, một thân ảnh nhỏ bé từ đằng xa vội chạy tới.

"Chư vị đại nhân! Chư vị đại nhân!" Linh Điệp hổn hển chạy lại gần, hơi cúi đầu nói: "Tỷ tỷ Linh Lung sắp trở về rồi, bên kia vừa truyền lệnh gọi các đại nhân quay về luyện tập. Nếu để tỷ ấy thấy các đại nhân còn làm chuyện khác, chỉ e sẽ nổi giận."

Nghe vậy, bọn ma tu liếc nhìn nhau, rồi hậm hực bỏ đi.

"Hừ, các ngươi chạy không thoát đâu!" Một tên trong bọn nghiến răng nói rồi cũng rời đi.

Chờ bọn chúng đi hết, Sở Yên Nhiên mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Linh Điệp ngẩng nhìn các nàng, nhẹ giọng hỏi:

"Sở tiểu thư, các vị không sao chứ?"

Đàm Thanh nước mắt lưng tròng, bỗng siết c.h.ặ.t t.a.y Sở Yên Nhiên:

"Tiểu thư, nơi này chúng ta không thể ở lại nữa đâu! Bọn chúng dù không g.i.ế.c chúng ta ngay thì sớm muộn cũng sẽ dày vò chúng ta đến c.h.ế.t mất, tiểu thư… tiểu thư…"

Sở Yên Nhiên đưa tay đặt lên vai nàng: "Không sao rồi, qua cả rồi. Đêm nay…"

"Qua không nổi đâu, tiểu thư!" Đàm Thanh nghẹn ngào, nước mắt trào ra không dứt, khóc đến thê lương: "Những ngày này tiểu thư không nhìn thấy chúng ta sống ra sao. Phục dịch, dọn dẹp cho chúng đã là may, nhưng trẻ nhỏ cũng cần ăn, chúng không cho, chúng ta đành nhặt đồ ăn rơi vãi dưới đất mà sống."

"Đám ma tu đó hận Đoạt Linh giáo thấu xương, bắt không được người của chúng, liền trút giận lên chúng ta. Tiểu thư không biết đâu, đã có quá nửa người bị đánh đến không thể bước xuống giường, chúng còn lấy trẻ con làm bia, rượt theo b.ắ.n tên… Tiểu thư, chúng chỉ đang đùa giỡn mạng người thôi! Bọn chúng tuyệt đối không…"

"Không gì?"

Một giọng nữ băng lạnh cắt ngang lời Đàm Thanh.

Mọi người lập tức nhìn về phía phát ra thanh âm ấy. Linh Lung với gương mặt lạnh như sương đã đứng đó, phía sau nàng là đám ma tu vừa rồi, theo sát từng bước. Nhưng khi đến gần, nét mặt Linh Lung lại dịu đi.

"Mấy hôm nay ta bận công vụ, ít ở trong doanh, không ngờ đám thuộc hạ lại không biết điều, dám làm ra chuyện đó." Linh Lung nhếch môi cười, rồi quay sang lạnh giọng với đám ma tu: "Còn không mau xin lỗi các cô nương!"

Bọn ma tu tuy lộ vẻ không cam lòng nhưng vẫn phải cúi đầu xin lỗi Đàm Thanh từng người một.

"Thế mới phải." Linh Lung lại cười, chợt đưa tay nâng cằm Đàm Thanh lên: "Quả nhiên dung mạo cũng không tệ, trách sao khiến bao huynh đệ rung động."

Nhìn Đàm Thanh run lên vì sợ hãi, Linh Lung buông tay, cười nhạt:

"Yên tâm đi, ở đây các ngươi cứ an phận, những chuyện vừa rồi sẽ không còn tái diễn."

Nói rồi Linh Lung quay người toan đi, thấy Linh Điệp liền dừng lại, xoa nhẹ  đầu nàng:

"Tiểu Điệp à, dạo này lại cao hơn rồi, nhớ phải ăn uống cho đều đặn, biết chưa?"

"Vâng! Muội biết rồi, Linh Lung tỷ tỷ." Linh Điệp mỉm cười đáp.

Linh Lung đi rồi, Sở Yên Nhiên đỡ Đàm Thanh về,  thấy đám người bị thương nằm la liệt trong phòng.

"Tiểu thư."

"Tiểu thư."

Họ yếu ớt gọi nàng. Sở Yên Nhiên nhìn lướt qua những vết thương khắp người họ, lòng quặn thắt:

"Ngày khổ nạn sẽ qua thôi. Ma tu thủ lĩnh đã cảnh cáo chúng, không cho phép bọn chúng lộng hành nữa."

Nói đoạn, nàng cúi đầu vỗ về Đàm Thanh:

"Không sao đâu… không sao rồi…"

Cùng lúc đó, trong đại sảnh chủ trại, Linh Lung vừa bước vào đã lạnh mặt nhìn bọn ma tu:

"Không biết chọn chỗ mà làm chuyện đó sao? Nhất định phải giữa ban ngày ban mặt?"

Bọn ma tu lúc này mới hiểu, Linh Lung không hề thật tâm bảo vệ đám đạo tu. Một tên cười xoa tay nịnh:

"Biết rồi, biết rồi. Lần sau chúng ta sẽ kín đáo hơn, Linh Lung tỷ tỷ, mau ngồi nghỉ đi, hôm nay lại vất vả cả ngày rồi, để tiểu nhân xoa vai cho tỷ."

"Biến!" Linh Lung trừng mắt. Ngồi xuống, nàng nghiêm giọng:

"Vài ngày này ngoan ngoãn một chút cho ta! Gần đây Đoạt Linh giáo đang lộ diện ở phần mộ Đan xà mộ khuyết không chừng giáo chủ sẽ cử người bên ta đến đó."

"Đến lúc ấy ta sẽ dẫn một phần nhân thủ đi, tiện mang theo Sở Yên Nhiên. Còn đám thuộc hạ của nàng, không phải mặc cho các ngươi sao?"

Nghe vậy, đám ma tu lập tức mừng rỡ, rối rít khen nàng anh minh.

"Nếu Đoạt Linh giáo ở Đan xà mộ khuyết, chỉ cần treo con nha đầu đó lên, chẳng phải dụ được giáo chủ ra rồi sao?" Một tên nói.

Linh Lung cười lạnh:

"Người đặc biệt như thế, chỉ dùng để câu kẻ kia ra thì thật lãng phí. Nàng là người của ta, các ngươi không được manh động."

Đêm khuya, Sở Yên Nhiên an ủi xong mọi người, liền đến tìm Linh Lung:

"Ngươi vẫn luôn dò la tung tích Đoạt Linh giáo, vậy có biết tin gì về lão cây không?"

Linh Lung nhíu mày: "Ngươi nói lão già kia?"

Sở Yên Nhiên gật đầu.

"Ta hơi đâu quan tâm một lão già. Sao, chẳng lẽ hắn rơi vào tay Đoạt Linh giáo rồi?"

"Trước đó, bọn ta chạm mặt giáo chủ Đoạt Linh giáo, lão cây vì bảo vệ bọn ta mà một mình chặn hắn lại, giờ không rõ sống chết."

"Ồ, vậy tám chín phần đã c.h.ế.t rồi." Linh Lung thản nhiên, "Lão đó nào phải đối thủ của giáo chủ Đoạt Linh giáo."

Sở Yên Nhiên vội nói:

"Có thể hắn chưa hạ sát, giáo chủ ấy từng để mắt đến ta, có lẽ hắn muốn dùng lão để dụ ta lộ diện, vẫn còn hy vọng!"

Linh Lung gác công việc, nhìn nàng:

"Ta nói này đại tiểu thư, ngươi cả đời chưa thấy mấy ma tu sao? Ma tu gặp địch sao lại giữ mạng? Huống chi đó còn là kẻ tự tháo đổi thân thể chính mình, với mình còn tàn nhẫn thế, với người khác càng khỏi nói."

Sở Yên Nhiên nghẹn lời.

"Không còn gì nữa thì lui đi. Ta bận cả ngày rồi, chẳng hơi đâu tiếp ngươi."

Linh Lung hạ lệnh đuổi khách, Sở Yên Nhiên đành lặng lẽ trở về phòng.

Loading...