“Lục Xuyên là   gì của ?” Lâm Mặc nửa  nửa  hỏi.
 
 
Nghe thấy lời , trong ánh mắt né tránh của Lục Tề Minh vô thức xẹt qua một tia hận thù, cùng với sự sợ hãi.
 
 
“Hề hề.”
 
 
Lâm Mặc thu  nét mặt của    trong mắt , “Xem   chính là  mà Lương Phi  là  gây rắc rối cho . Trương Hà cũng là do  gọi tới ?”
 
 
Nghe , da mặt Lục Tề Minh run rẩy,   vô thức trốn  phía  Lý Hàm.
 
 
“Một vị lãnh đạo mà phẩm chất như , đối mặt với  đến cả lời cũng   ?”
 
 
Lâm Mặc  khẩy một tiếng, ánh mắt rơi   Lý Hàm.
 
 
Khoảnh khắc bốn mắt chạm .
 
 
Lâm Mặc thầm nhíu mày.
 
 
Trong lòng  vẫn  ấn tượng  về Lý Hàm.
 
 
Mà Lý Hàm dường như cũng   ánh mắt của Lâm Mặc,   mím môi, đột nhiên   bộc phát  một luồng khí huyết.
 
 
“Lâm , xem   đây    nhầm ,  căn bản  cần  bảo vệ.”
 
 
“Được , cục Quản lý Linh dị các   gì bên trong   quản,  cũng    về phe nào, nhưng những gì các  đang  bây giờ thì quá đáng .”
 
 
Lâm Mặc nhàn nhạt  Lý Hàm một cái.
 
 
“Anh chắc chắn  động thủ với ?”
 
 
Lý Hàm   ý tứ trong lời  của Lâm Mặc.
 
 
Anh  nhắm mắt trong chớp mắt, đột nhiên  khổ.
 
 
“Đến giờ đầu óc  vẫn còn m.ô.n.g lung. Đạo môn và võ đạo,   đúng sai, chỉ  lựa chọn.   cũng   lựa chọn nào cả. Lâm , bây giờ  hối hận vì  chạy đến Yến Bắc .”
 
 
Lời   của Lý Hàm,  thể  là  trút hết sự chua xót.
 
 
Theo   thấy.
 
 
Võ giả và Đạo môn phối hợp, một bên  năng lực, một bên  kinh nghiệm.
 
 
Lý thuyết cộng với thực tiễn, chính là  hảo nhất.
 
 
Chỉ đơn giản  thôi!
 
 
Thế nhưng  , Cục trưởng  lật đổ Đạo môn để lập võ đạo, Đạo môn  ngăn cản Cục trưởng để tránh tà vật loạn thế.
 
 
Không ai sai cả,  về phía nào   dường như cũng hợp lý, và
 
 
cũng nên như thế!
 
 
Thế nhưng     thể thuyết phục  nội tâm của chính .
 
 
Chỉ vì một Lâm Mặc, đột nhiên cục diện chuyển biến  đến mức !
 
 
“Lâm ,  cũng      nữa. Chi bằng đánh một trận ,   xem rốt cuộc ai mới là  đúng.” Lý Hàm hít sâu một  .
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Lâm Mặc   mâu thuẫn trong lòng Lý Hàm.
 
 
Đặc biệt là tên  còn xấp xỉ tuổi ,  lớn hơn cũng  đáng kể mấy tuổi.
 
 
Và câu  hiện tại của  , “xem rốt cuộc ai mới là  đúng”.
 
 
Rõ ràng.
 
 
Anh  còn trẻ tuổi khí thịnh, trong lòng cũng  dã tâm đối với võ đạo.
 
 
Điểm   bình thường.
 
 
Người trẻ mà  khí thịnh thì còn gọi là  trẻ nữa ?
 
 
“Thỏa mãn .”
 
 
Lâm Mặc khẽ mỉm , một tay kết ấn, biến mất trong chớp mắt.
 
 
Tại chỗ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-293.html.]
 
“Hả?”
 
 
Dù Lý Hàm  đó  chứng kiến thủ đoạn của Lâm Mặc, nhưng khi tự  trải nghiệm.
 
 
Rầm rầm rầm!
 
 
Toàn    mỗi tấc da thịt đều điên cuồng phập phồng, dường như  một nỗi kinh hoàng tột độ đang bao trùm khắp   .
 
 
Trong thời khắc nguy cấp.
 
 
“Dừng, dừng, dừng !  phục !” Lý Hàm nghiến răng gầm lên.
 
 
--- Chương 261 ---
 
 
Thế nhưng, đáp    chính là một bàn tay của Lâm Mặc nhẹ nhàng ấn  n.g.ự.c  .
 
 
Giây tiếp theo.
 
 
Bộp!
 
 
Lý Hàm bay ngược  xa gần mấy chục mét, đ.â.m mạnh gãy một  cây lớn, ngã xuống đất và phun  một ngụm máu.
 
 
“Rít! Lâm Mặc, mày  tay độc ác quá, eo của tao…”
 
 
Xa xa.
 
 
Lâm Mặc nhe răng , đây vẫn là    tay tàn nhẫn, chỉ  dạy dỗ Lý Hàm một chút thôi.
 
 
Về phần mấy vị võ giả khác.
 
 
“Lâm, Lâm .”
 
 
Mấy   thấy Lý Hàm  đánh bay ngay lập tức, bọn họ đều đồng loạt nuốt nước bọt.
 
 
“Yên tâm ,    kẻ g.i.ế.c  bừa bãi. Các   động thủ với ,  cần căng thẳng thế.  là   mà, đến đây chỉ để tìm lão què đó thôi, với các ,  sẽ   tay tàn nhẫn .”
 
 
Lâm Mặc  tủm tỉm giơ tay lên.
 
 
“Ờ…”
 
 
Mấy   Lâm Mặc kết ấn trong tay, mồ hôi lạnh lập tức lăn dài  mặt.
 
 
“Lâm , cái đó, chúng  chắc chắn  động thủ. Chúng  là bạn bè…   ,  dám trèo cao, nhưng quả thực   thù oán gì…”
 
 
“Mẹ kiếp, ông đừng  kết ấn nữa!”
 
 
“Ấy  , ngón tay  đừng bẻ nữa, đừng bẻ nữa mà!”
 
 
Vút!
 
 
Theo Lâm Mặc biến mất trong chớp mắt.
 
 
Mấy   lập tức bay tán loạn khắp nơi, khi rơi xuống đất đều phun  một ngụm máu, thậm chí   còn cắm thẳng  đất, mãi nửa ngày  mới bò dậy .
 
 
“Đây chính là Đạo pháp ư?”
 
 
“Mẹ nó, thế  thì còn chơi thế nào nữa, thoắt ẩn thoắt hiện như quỷ .”
 
 
“Thôi   các vị, cứ tự vui mừng , chúng  coi như vẫn , về dưỡng mấy ngày là .”
 
 
Mấy    khổ,   thấy Lý Hàm vẫn  sõng soài  đất  dậy nổi.
 
 
“Còn  đực  đó  gì, đỡ  dậy mau! Cái võ đạo chó c.h.ế.t ,  ngay, về nhà, đừng nhắc gì đến võ đạo nữa!”
 
 
Lý Hàm lớn tiếng mắng.
 
 
Đợi đến khi mấy   đến gần,   với vẻ mặt phức tạp  hang động.
 
 
“Sư phụ bọn họ, chắc là tiêu …”
 
 
Mấy    đều biến sắc.
 
 
Họ cũng nhận , Lâm Mặc đối với họ quả thực   tay sát hại.
 
 
Hành động đó.
 
 
Giống như một sự uy hiếp, chỉ  mà thôi.