“Ai da, ông chủ Lâm,  keo kiệt quá đấy,  thèm giữ  ăn cơm, dù gì chúng  cũng là  thủ công mà.” Mão Nhị bực bội kêu lên.
 
 
Lâm Mặc thì mỉm  gật đầu chào từng  , chỉ khi  Mão Nhị.
 
 
“Cút ngay!”
 
 
Mão Nhị  , khóe miệng giật giật, phất tay áo  bỏ .
 
 
 ngay khi  khỏi sân.
 
 
“Ông chủ Lâm, con thi yêu  và võ giả Tiên Thiên, e rằng   đối phó nổi .” Mão Nhị  đầu  Lâm Mặc.
 
 
“Nói ?”
 
 
Lâm Mặc nhướng mày.
 
 
Mão Nhị do dự sờ sờ cằm: “  một phi vụ   với , nhưng  thật,  cũng  khuyến khích   lắm…”
 
 
Lâm Mặc  , lập tức  thấy một tia thương hại thoáng qua trong mắt Mão Nhị.
 
 
“Là bảo gia tiên phía  lưng ông ?”
 
 
Lâm Mặc lập tức đoán  điều gì đó.
 
 
Trước đây    những  như Mão Nhị.
 
 
Trời sinh âm mệnh.
 
 
Đây   là mệnh cứng thì  thể sống sót.
 
 
Một  mệnh cứng  thể vượt qua một kiếp, nhưng âm mệnh thì bước nào cũng là kiếp, ngay cả uống nước cũng  thể là kiếp, mệnh cách  cứng đến mấy cũng  thể chống đỡ nổi cách tạo nghiệp như !
 
 
Vì thế  sống sót.
 
 
Thường cách trực tiếp nhất là thờ cúng bảo gia tiên.
 
 
Mà bảo gia tiên, những tồn tại trời sinh đất dưỡng ,  lấy  gì từ tay họ, cái giá  trả thường là gấp trăm ngàn !
 
 
“Hừm,     là ai.”
 
 
Mão Nhị  ,   bỏ .
 
 
“Đợi khi nào  thực sự  chịu nổi nữa, thì gọi điện cho  nhé, còn vị   lưng , lời hứa mà ông   thể cho  chỉ  bốn chữ!”
 
 
“Bảo  tính mạng của !”
 
 
Giọng Mão Nhị thờ ơ.
 
 
Thế nhưng,
 
 
Bốn chữ đó  , mang theo sự khẳng định  thể nghi ngờ.
 
 
“Ông chủ nhỏ, lời    thể đảm bảo là thật, bất cứ tình huống nào, dù là ai, thậm chí là Thành Hoàng gia của Yên Bắc  tay, vị  lưng  cũng  thể tuyệt đối bảo  tính mạng của .”
 
 
“ mà…”
 
 
Mão Nhị  ,  mặt mang theo một tia hy vọng.
 
 
“ vẫn chúc ,  cần đến sự giúp đỡ của ,  đây!”
 
 
Theo  sự rời  của Mão Nhị.
 
 
Lâm Mặc vô thức chắp tay , dù  thì lời của Mão Nhị  cũng  ghi nhớ.
 
 
Hơn nữa  dáng vẻ của Mão Nhị.
 
 
Cái gọi là bảo gia tiên , cũng   thứ   gì!
 
 
Quay  trở  sân.
 
 
Vừa  một lúc, điện thoại reo.
 
 
Đợi   khỏi cửa, thấy chú Trương lái xe đến đầu ngõ, còn  xuống xe  vẫy tay chào  từ trong xe.
 
 
“Chú Trương.”
 
 
Lâm Mặc  chào , còn  thấy một chiếc bán tải  theo  chiếc xe sang trọng.
 
 
Thùng xe  bọc  kỹ.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-302.html.]
 dù ,  vẫn cảm nhận  một luồng sát khí thuần túy và đáng sợ.
 
 
“Anh Lâm, xung quanh đây an  ?”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Chú Trương thậm chí còn  mở cửa xe,  cảnh giác hỏi một câu.
 
 
Lâm Mặc  , bực bội gõ cửa sổ: “Yên tâm  .”
 
 
Chú Trương lúc  mới hạ kính xe, một cái đầu thò  từ ghế , chính là Hà Nhã Văn mặc áo chống đạn, trông  vẻ cồng kềnh.
 
 
“Hầy, cô đây là  thế?”
 
 
Hà Nhã Văn vụng về nhảy xuống xe, còn vỗ vỗ n.g.ự.c , kêu cạch cạch.
 
 
--- Chương 273 ---
 
 
“Bố   yên tâm để   ngoài.”
 
 
Hà Nhã Văn ghé sát  gần Lâm Mặc, hạ giọng : “Bố   hai hôm nay cơ bản là trốn trong phòng an , công ty họp đều là họp trực tuyến.”
 
 
Lâm Mặc    nhịn  phá lên ,   dáng vẻ của Hà Nhã Văn.
 
 
“Vậy  cô dám đến chỗ  thế, cô  sợ ?”
 
 
Hà Nhã Văn đương nhiên sợ, nhưng cố   vẻ khinh thường.
 
 
“Không sợ,  chuyện gì thì cứ tìm , hơn nữa bố   ,  liên lạc nhiều với , dù   đời   nhiều thứ lợi hại như , kéo  về phe chúng  thì nhà chúng  cũng  cần sợ nữa.”
 
 
Lâm Mặc    Hà Nhã Văn một cái, cô tiểu thư  đúng là ngây thơ đáng yêu.
 
 
Những lời  cứ thẳng thắn  với  như .
 
 
 nghĩ kỹ .
 
 
Nói thẳng  cũng chẳng  gì sai, dù   và gia đình họ Hà cũng coi như  giao tình.
 
 
Nếu gia đình họ Hà thực sự gặp chuyện gì,  chắc chắn sẽ  khoanh tay  .
 
 
“Được thôi,    rắc rối cứ tìm ,  sân chơi  nào.”
 
 
Lâm Mặc vẫy tay, ánh mắt  về phía chiếc xe phía .
 
 
Chú Trương  gọi mấy gã đàn ông vạm vỡ bắt đầu khiêng chiếc nỏ liên châu.
 
 
Một lúc .
 
 
Chiếc nỏ liên châu  đặt trong sân .
 
 
Tấm bạt  đó vẫn   tháo , Lâm Mặc cũng  dám hành động tùy tiện.
 
 
Đứng  chiếc nỏ.
 
 
Lâm Mặc ngẩng đầu, tầm  thẳng qua lối , nhắm thẳng  cổng.
 
 
“Mẹ kiếp,  thằng nào đến nữa, ông đây giơ tay là b.ắ.n một mũi tên!”
 
 
Lâm Mặc thầm nghĩ,  nhịn   vén tấm bạt lên.
 
 
 còn  động thủ  cảm thấy lòng thầm kinh hãi.
 
 
Sát khí quá nặng!
 
 
Cứ như một con mãnh thú đang  cạnh chân, dù  sẽ   hại , nhưng những sợi lông   nó cũng  dám tùy tiện vuốt ve.
 
 
Lúc .
 
 
“Anh Lâm.”
 
 
Chú Trương mặt mũi kinh hãi  tới.
 
 
Lâm Mặc nghi hoặc  chú Trương, chỉ thấy ông  đang cầm một túi đạn dính m.á.u khô.
 
 
“Thứ ?”
 
 
Lâm Mặc  những viên đạn mới phản ứng ,     xa.
 
 
Mấy vệ sĩ đang vây quanh chỗ Trần Đạo và những  khác  , m.á.u  đất đến giờ vẫn   dọn dẹp.
 
 
“Một chút xích mích nhỏ,  đáng ngại.”
 
 
Lâm Mặc tùy tiện  một câu.