Ít nhất cũng cần thêm nửa ngày thời gian.
 
 
“Thế nào?”
 
 
Lâm Mặc ngẩng đầu  Thọt và Đại Chủy.
 
 
Lúc   hình hai  rõ ràng  mờ nhạt  nhiều, hiển nhiên ban ngày  ngoài tiêu hao thực sự quá lớn.
 
 
“Tìm thấy .”
 
 
Thọt và Đại Chủy khó nhọc mở lời.
 
 
“Hắn  ở trong một hang động ở núi .”
 
 
“Chúng   thể xác định đó là khí tức của , nhưng  cách quá xa, chúng   thể  .”
 
 
Lâm Mặc xua tay, từ từ  dậy.
 
 
“Đã   , tìm  là  ...”
 
 
--- Chương 356 ---
 
 
Lâm Mặc lấy  một chút sức,  về hướng mà Thọt và Đại Chủy chỉ.
 
 
“Hai  cứ nghỉ ngơi một lát . Tiếp theo dù  chuyện gì xảy , cũng  cần hai   tay.”
 
 
Thọt và Đại Chủy   đều sững sờ.
 
 
“Tiểu Mặc,   cái gì vớ vẩn .”
 
 
“Đối phương là ai còn   nữa, lỡ mà... Thằng nhóc Lâm Mặc,   đối phương là ai  ?”
 
 
Lâm Mặc   hít một  thật sâu, lắc lắc đầu.
 
 
Những ảo ảnh do âm khí quấy phá  ngừng gào thét, gầm rú, khiến  tâm phiền ý loạn. Quan trọng nhất là, trong đầu  dường như xuất hiện một ý thức khác.
 
 
Một ý thức yếu ớt, nhưng    hề xa lạ.
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Không rõ, nhưng ít nhiều cũng  chút suy đoán. Dù  thì  cũng chẳng  mấy kẻ thù. Nếu là Đạo môn, đến bước  bọn họ   lộ diện . Nếu  ...”
 
 
Lâm Mặc xoa xoa giữa mày, khóe miệng lộ  một nụ  lạnh lẽo, lao nhanh về hướng mà hai   chỉ.
 
 
Chẳng mấy chốc.
 
 
Ngoài hang động.
 
 
Lâm Mặc  tới   thấy tấm bảng ở cửa hang.
 
 
“Treo lủng lẳng rõ ràng như , đúng là coi  như thằng ngốc mà lừa gạt.”
 
 
Trong lòng Lâm Mặc ý niệm xoay chuyển nhanh chóng,   tính toán, liền bước chân   trong hang.
 
 
Ngay khi   bước .
 
 
Rắc rắc rắc!
 
 
Từng tiếng đá vụn lăn lóc vang lên.
 
 
Lâm Mặc  về phía chỗ tối, phát hiện những tảng đá  đồng loạt tụ , hóa thành một  đá cuồng bạo, đột nhiên vung quyền đ.ấ.m tới .
 
 
Rầm một tiếng!
 
 
Lâm Mặc bảo vệ tâm mạch, cố tình  đánh bay ngược  ngoài.
 
 
Gầm!
 
 
Người đá hai mắt đỏ ngầu, vung nắm đ.ấ.m xông lên,  liên tiếp bốn năm quyền đ.ấ.m  n.g.ự.c Lâm Mặc, lập tức đánh Lâm Mặc đến mức  còn phản ứng gì.
 
 
Gầm gầm gầm...
 
 
Người đá điên cuồng gầm lên.
 
 
Thế nhưng nó chỉ giới hạn trong hang động, từ đầu đến cuối  vượt qua ranh giới ánh nắng mặt trời chiếu xuống mặt đất.
 
 
Cũng chính  lúc .
 
 
Ngoài hang động, một bóng  từ chỗ tối bước , chính là Trần Quân.
 
 
“Ha ha, bước thứ ba, thành công ...”
 
 
Trần Quân  Lâm Mặc đang   đất, khóe miệng rỉ máu,  bất tỉnh nhân sự,   nở một nụ  cứng đờ.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-363.html.]
Giữa lúc lật tay.
 
 
Một con d.a.o găm lóe lên hàn quang xuất hiện.
 
 
“Giết ngươi, sứ mệnh kết thúc.”
 
 
Trần Quân  đến  mặt Lâm Mặc, cầm d.a.o găm hung hăng đ.â.m thẳng  tim Lâm Mặc.
 
 
Đột nhiên.
 
 
Ầm!
 
 
Một luồng kình phong ép Trần Quân mí mắt giật giật. Đợi đến khi   phản ứng ,     thấy một bàn tay bóp chặt khiến   lập tức  thể thở .
 
 
“Ngươi...”
 
 
Đồng tử Trần Quân run rẩy, lúc  mới phát hiện Lâm Mặc   từ lúc nào   dậy, đang bóp cổ  .
 
 
“Là thằng nhóc ngươi !”
 
 
Lâm Mặc  chằm chằm Trần Quân, nhe răng .
 
 
“Ta   , vô duyên vô cớ  tay với , ngoài Đạo môn  thì chắc  còn ai khác. Miễn cưỡng lắm thì cũng chỉ  ngươi, đồng hành  từng gặp mặt .”
 
 
Lâm Mặc  buông Trần Quân ,  đá một cước  đùi  .
 
 
Rắc!
 
 
Tiếng xương vỡ chói tai vang lên.
 
 
Sắc mặt Trần Quân tái nhợt,  ôm chân  mồ hôi lạnh từng giọt lăn dài  mặt.
 
 
“Ngươi,   ngươi  là ... Không, dương khí   ngươi  kiềm chế,   địa tinh đ.ấ.m nhiều quyền như , chỉ cần là  sống,    thể còn nguyên vẹn ?”
 
 
Trong mắt Trần Quân tràn đầy sự kinh hãi.
 
 
Lâm Mặc  vui liếc   đá đang gầm rú trong hang.
 
 
“Uổng công ngươi còn là   đường âm, tà vật  thể gặp ánh sáng, nắm đ.ấ.m của nó dám đánh  ánh nắng mặt trời ư?”
 
 
Trần Quân   sững sờ, “Không,  đúng, ít nhất quyền đầu tiên ngươi    đá đánh trúng . Quyền  ít nhất nặng ngàn cân,  bình thường căn bản  thể nào...”
 
 
Lâm Mặc liếc  Trần Quân,  khẩy.
 
 
“Cứ cứng đầu chịu thôi.”
 
 
Trần Quân   sắc mặt ngây .
 
 
“Cứng đầu chịu?”
 
 
“Đây đúng là một từ ngữ khá lạ lùng...”
 
 
--- Chương 357 ---
 
 
Từ khi nào mà   đường âm   tố chất cơ thể sánh ngang với võ giả ?
 
 
Lâm Mặc lúc  cũng thầm hít một  khí lạnh.
 
 
Mẹ kiếp.
 
 
Quyền đó thật sự  khó đỡ!
 
 
Anh cảm giác xương sườn  như  gãy mấy cái,  bộ tim phổi vẫn còn nhức nhối âm ỉ.
 
 
Thế nhưng, nếu  chịu quyền đó.
 
 
Tên giấu mặt phía   chắc chắn sẽ  lộ diện.
 
 
“Thằng nhóc,  xem, tại   gây phiền phức cho ?”
 
 
Lâm Mặc túm lấy tóc Trần Quân.
 
 
Trần Quân lúc  vẫn  thể chấp nhận sự thật . Rõ ràng     theo chỉ dẫn, từng bước tính kế Lâm Mặc.
 
 
Đầu tiên là phong bế dương khí của tên .
 
 
Lại lợi dụng ban ngày, khiến Dạ Du Thần  thể giúp đỡ.
 
 
Sau đó  hạ chú lên địa tinh để tập kích bất ngờ.
 
 
 giờ  lời Lâm Mặc ...
 
 
“Ngươi  là   tay ư?” Trần Quân  cam lòng hỏi.