Điều  chỉ  một lời giải thích.
 
 
Lão ăn mày  là một tu sĩ......
 
 
Hơn nữa, là một tu sĩ  đáng sợ!
 
 
Ngoài  Lâm Mặc còn nhận  một điều.
 
 
Cơ thể lão ăn mày vô cùng khô héo, giống như một t.h.i t.h.ể  khô héo   bao nhiêu năm, dù vẫn giữ  nguyên trạng, nhưng bình thường mà .
 
 
Chắc hẳn chỉ cần một cơn gió thổi qua là  hóa thành tro bụi .
 
 
"Hô......"
 
 
Lâm Mặc đặt lão ăn mày xuống, sắc mặt cũng dần trở nên nặng nề.
 
 
Và lão ăn mày ngay  mắt Lâm Mặc, từ từ  phản ứng, mơ mơ màng màng   dậy chạy .
 
 
Trầm ngâm một thoáng.
 
 
Lâm Mặc nhấc chân  theo.
 
 
Phát hiện lão ăn mày thỉnh thoảng  ngẩn   động đậy.
 
 
Chỉ  mí mắt  run rẩy, như thể đang trải qua điều gì đó.
 
 
Đợi mí mắt ngừng co giật.
 
 
Ông   trở 
 
 
vẻ điên điên khùng khùng đó, chạy một cách vô định.
 
 
Theo Lâm Mặc thấy.
 
 
Lão ăn mày giống như đang mắc kẹt trong ba trạng thái.
 
 
Một là thuộc về trạng thái cảm nhận  nguy hiểm, đang trải qua một điều gì đó đáng sợ.
 
 
Hai là chìm sâu trong đó, ý thức    tập trung,   cách ly với thế giới bên ngoài.
 
 
Trạng thái cuối cùng thì giống như  khi tinh thần căng thẳng tột độ,   một khoảnh khắc nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lộ  vẻ thư thái, dễ chịu.
 
 
"Mộng!"
 
 
Lâm Mặc nghĩ  nghĩ .
 
 
Chỉ  một lời giải thích, đó chính là mộng.
 
 
Và ba trạng thái .
 
 
Thọt hẳn vẫn thuộc trạng thái thứ nhất, Hà Nhã Văn và Hà Tư Nguyên thuộc trạng thái thứ hai, còn trạng thái thứ ba......
 
 
Lâm Mặc đột nhiên  khắp thị trấn.
 
 
Những cư dân sống bình thường  ban ngày, vẻ ngoài an lành đó.
 
 
Đằng   lẽ chính là......
 
 
"Hoàn  hòa nhập  trong mộng cảnh, vạn vật đều là mộng!"
 
 
--- Chương 387 ---
 
 
Lâm Mặc hít sâu một .
 
 
Những điều  đều là phỏng đoán của , nhưng một khi phỏng đoán thành sự thật, thì   thể sẽ là  còn đường cứu vãn.
 
 
Nghĩ đến đây.
 
 
Lâm Mặc lập tức  về căn nhà cũ.
 
 
"Dì ơi, dì ở yên đây, cây nhang   thể cháy đến tối,  đó cháu nhất định sẽ  ." Lâm Mặc nghiêm túc  với Trần Thanh Linh.
 
 
Trần Thanh Linh theo bản năng  chút sợ hãi, nhưng bà  còn sợ hơn trạng thái hiện tại của Hà Tư Nguyên và những  khác.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-385.html.]
Đặc biệt là những vệ sĩ đang ngủ say ở cửa.
 
 
"Dì, dì hiểu , dì  ở bên Tư Nguyên, Tiểu Mặc, Văn Văn con bé......"
 
 
"Tối cháu sẽ đưa cô  đến."
 
 
Nói xong Lâm Mặc liền rời khỏi căn nhà cũ.
 
 
Rất nhanh.
 
 
Trở  khách sạn.
 
 
Lâm Mặc gọi một bữa ăn nhanh,  ăn  kể  những gì  phát hiện cho Đại Chủy .
 
 
"Chết tiệt,    chuyện  nữa."
 
 
Đại Chủy kinh hãi ôm đầu, miệng liên tục kêu lên.
 
 
"Nếu thật sự là thứ từ bốn trăm năm , thì những đạo sĩ thời đó đều là những kẻ m.á.u lạnh, đúng nghĩa là  thể hủy thiên diệt địa, hơn nữa, Hà Thắng Hùng tam sát hung quỷ  đủ lợi hại ......"
 
 
"Không đúng, xem , Hà Thắng Hùng  là đang gánh họa cho  khác."
 
 
Lâm Mặc gặm đùi gà,  đầu  Đại Chủy.
 
 
Đại Chủy nhanh chóng giải thích: "Tên đó biến thành cái gì,   gì   , nhưng con cháu nhà họ Hà đều là hung đồ thì    ."
 
 
"Phúc họa tương y, nhân quả tương tùy."
 
 
Đại Chủy bò bên cạnh Lâm Mặc, ngẩng cái đầu to lớn của  lên,   suy đoán của nó.
 
 
"Nhà họ Hà dựa  tên đó mà phát tài, tự cho là cúng bái để trao đổi ngang giá, nhưng thực  tên đó bao gồm cả Bảo gia tiên ở phương Bắc đều cùng một giuộc."
 
 
"Nhận cúng bái,   là mỗi bên lấy cái  cần."
 
 
"Chúng  hương hỏa,  lợi dụng  để  gì đó, còn  cúng bái,  chỉ cần đáp ứng điều kiện cúng bái, mà tất cả tội nghiệt phát sinh trong đó, đều  tự  gánh chịu."
 
 
Lâm Mặc   thầm gật đầu.
 
 
Điều   cũng hiểu,  đây trong sách     bản chất của những thứ .
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Giao dịch với tà ma.
 
 
Tà ma chỉ cần cung cấp một chút lợi lộc  đáng kể, còn hậu quả gây , đều do  thực hiện tự gánh vác.
 
 
Đây cũng là lý do Mão Nhị khó xử, vòng vo  với Lâm Mặc.
 
 
Phi đến mức vạn bất đắc dĩ.
 
 
Đừng tìm nó giúp đỡ.
 
 
Mà Đại Chủy vẫn đang , trong mắt lộ  vẻ khẳng định.
 
 
"Nhà họ Hà chắc chắn  giúp tên đó hại  ít , tội nghiệt tích tụ qua từng thế hệ, nên con cháu nhà họ Hà đều là hung đồ, mệnh cách tà ác......"
 
 
Đại Chủy đột nhiên
 
 
 dậy, đầu đập  tường khách sạn.
 
 
"Thằng nhóc Lâm Mặc,   nghĩ thông ,   vì cúng bái  gián đoạn mà   g.i.ế.c hết  nhà họ Hà, mà là vì   thu lưới!"
 
 
Lâm Mặc nuốt một miếng cơm, nhíu mày : "Thu lưới?"
 
 
Trước đó khi  phát hiện hơn nửa thị trấn là  nhà họ Hà, liền hiểu rằng điều lão quỷ    vững .
 
 
Dù  thì trong thị trấn  nhiều  nhà họ Hà như ,   thể cắt đứt việc cúng bái.
 
 
"Là thu lưới."
 
 
Đại Chủy dùng sức gật đầu.
 
 
"Con bé  là huyết mạch trực hệ của nhà họ Hà, cũng là một nhánh tập trung tội nghiệt của nhà họ Hà."
 
 
"Nếu    g.i.ế.c hết  nhà họ Hà, thì hoặc là   đạt đến một cảnh giới nào đó,  cần cúng bái nữa, ngược  càng cần thức ăn."
 
 
"Hoặc là tội nghiệt của nhà họ Hà quá mạnh, mạnh đến mức  thu hút sự chú ý của pháp tắc trời đất,     liên lụy, cách  nhất là xóa sổ  bộ nhà họ Hà."