“Nhóc con, nhiều chuyện   bây giờ   thể tìm hiểu, đừng  quá tò mò, cũng đừng  những ý nghĩ điên rồ.”
 
 
Lâm Mặc    định mở lời.
 
 
“Đừng  gì cả, về ngủ một giấc thật ngon .”
 
 
Đỗ Tuyết Linh kéo Lâm Mặc dậy,  kỹ một lượt, lẩm bẩm, “Không trách , hóa  là  hấp thụ một  mảnh vỡ linh hồn, bây giờ  còn cách những chuyện đó xa lắm.”
 
 
Lâm Mặc thì nghi hoặc  Đỗ Tuyết Linh.
 
 
Tuy nhiên  cũng  lời,  tiếp tục nghĩ những chuyện vớ vẩn .
 
 
Một bên.
 
 
Thọt thì    thôi, nhưng    thể chen .
 
 
Một lát .
 
 
Thọt trong tay nắm từng miếng thịt vụn, thậm chí còn cõng luôn cả cái xác lên.
 
 
“Thứ  là huyết nhục do Thiên Mẫu Thạch thai nghén , một ý nghĩa nào đó cũng coi như thiên tài địa bảo, nếu cháu  thấy ghê tởm, về nhà mỗi ngày cắt một miếng pha  uống,   cho cháu.”
 
 
Đỗ Tuyết Linh chỉ  những miếng thịt vụn và cái xác .
 
 
Lâm Mặc khóe miệng vô thức giật giật, thứ  mà mang về pha ?
 
 
 vì cô    , chứng tỏ giá trị của nó là  cần  bàn cãi.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Người mở tiệm đồ mã.
 
 
Đương nhiên là trăm sự  kiêng kỵ.
 
 
Còn về cái đỉnh nhỏ .
 
 
“Đây chính là Thiên Mẫu Thạch ?”
 
 
Lâm Mặc nghi hoặc   lòng Đỗ Tuyết Linh.
 
 
Đỗ Tuyết Linh giơ tay lên, cái đỉnh nhỏ   cô    cất  , còn liếc  Lâm Mặc.
 
 
“Thứ  để ở chỗ   thỏa hơn, cháu cũng đừng hỏi nhiều, bây giờ cháu cứ về nghỉ ngơi vài ngày thật  , khi nào bình tĩnh   hẵng .”
 
 
Đỗ Tuyết Linh  Lâm Mặc đầy ẩn ý, thấy   chút  cam lòng.
 
 
“Em trai ngoan.”
 
 
Đỗ Tuyết Linh chu môi đỏ mọng, trực tiếp xán   lòng Lâm Mặc.
 
 
“Mấy ngày  gặp,  nhớ   hả,  đây, hôn một cái .”
 
 
Lâm Mặc sững sờ, ngay  đó theo thói quen vòng tay ôm lấy eo Đỗ Tuyết Linh, khẽ thở dài một tiếng, nhắm mắt .
 
 
Còn Đỗ Tuyết Linh vẫn còn tâm trạng liếc  Thọt.
 
 
Thọt cõng đống thịt nát, kẹp cái xác, thấy  còn  cõng cả Lâm Mặc và Đỗ Tuyết Linh.
 
 
--- Chương 413 ---
 
 
Rầm!
 
 
Một chân dẫm xuống đất, Thọt trực tiếp lao  khỏi hang động.
 
 
Rất nhanh.
 
 
Tổ ấm nhà họ Hà.
 
 
Lâm Mặc  đặt chân xuống đất, lập tức một đám  vây .
 
 
“Lâm .”
 
 
Trương Thúc và những  khác vẻ mặt suy yếu  Lâm Mặc.
 
 
Lâm Mặc khoát tay, vẻ mặt ngưng trọng   trong nhà.
 
 
Lúc  Trần Thanh Linh  đến giọng khàn đặc, một bên Hà Nhã Văn cũng  đến sướt mướt.
 
 
Nằm  mặt họ, chính là Hà Tư Nguyên.
 
 
Rõ ràng, họ đều đang đợi Lâm Mặc.
 
 
“Lâm Mặc…”
 
 
Hà Nhã Văn  thấy Lâm Mặc liền nhào tới, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước mang theo sự bi thương và bất lực.
 
 
“Đừng  nữa.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-404.html.]
 
Lâm Mặc nhẹ nhàng vỗ vai Hà Nhã Văn.
 
 
“Thu dọn đồ đạc về Yến Bắc , cũng sắp xếp cho chú …”
 
 
Hà Nhã Văn  lời  chỉ cảm thấy  mắt tối sầm, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt lấy Lâm Mặc  buông.
 
 
“Hồn… cháu  gặp chú   cuối…”
 
 
Lâm Mặc   do dự mãi,  lắc đầu.
 
 
Ý thức của Hà Tư Nguyên  sớm  tên  hấp thụ .
 
 
Cùng với sự   của Mộng Ma, linh hồn của Hà Tư Nguyên cũng tiêu tán.
 
 
Nói cách khác.
 
 
Hồn phi phách tán.
 
 
Hà Nhã Văn  Lâm Mặc lắc đầu, triệt để tối sầm mắt , ngất xỉu.
 
 
Lâm Mặc ôm lấy Hà Nhã Văn,  đó  đến  mặt Trần Thanh Linh.
 
 
“Dì ơi, đưa chú  về Yến Bắc , nơi đó mới là nhà của dì và chú .”
 
 
Trần Thanh Linh  Lâm Mặc  , từ từ ngẩng đầu lên, nước mắt từng giọt lăn dài.
 
 
Rất lâu .
 
 
Bà  vẫy tay gọi Trương Thúc và những  khác.
 
 
Nửa lúc .
 
 
Đội xe của gia đình họ Hà rời khỏi Đông Hương.
 
 
Còn Lâm Mặc thì   cao,  bao quát  bộ Đông Hương.
 
 
Thi Tiên?
 
 
Thế nào là tiên?
 
 
Cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một giấc mơ hão huyền, để  một mảnh đất cằn cỗi hoang vu.
 
 
Cũng chính lúc .
 
 
Lâm Mặc chợt nhớ  nguồn gốc của sự kỳ vọng trong lòng   ban ngày là gì, bởi vì  khi  hấp thụ linh hồn đó,   thể đích  cảm nhận  cảm giác chú ấn đoạt mệnh trong truyền thuyết.
 
 
Vì   cũng  nhịn  nghĩ.
 
 
Nếu chính  đối mặt với tình huống đó, liệu  đưa  lựa chọn siêu thoát tương tự ?
 
 
“Hừ…”
 
 
Lâm Mặc hít sâu một   lắc đầu.
 
 
Xem  linh hồn của  khác, vẫn nên ít hấp thụ  thì hơn.
 
 
Cuối cùng  lướt qua đường nét của Đông Hương.
 
 
Lâm Mặc   vai Thọt,  hiệu cho    thể  .
 
 
 lúc .
 
 
“Tiểu Mặc, thằng Đại Chủy đó cháu định xử lý thế nào?”
 
 
Thọt đột nhiên hỏi khẽ một câu.
 
 
Lâm Mặc   mới phản ứng .
 
 
 , tỉnh dậy  mà vẫn  thấy Đại Chủy .
 
 
“Đại Chủy Thần Quan ?”
 
 
Thọt   thấy cách gọi , lập tức nhíu mày, “Không thể gọi nó là thần quan  nữa, nó là một thứ   liêm sỉ, dám nuốt quỷ hạch, nó chính là một con quỷ!”
 
 
Nói  Thọt hung hăng lườm về phía xa.
 
 
Lâm Mặc  đầu ,  chút bất lực vỗ vỗ trán.
 
 
Chỉ thấy Đại Chủy đang rụt rè trốn ở đó, thấy Lâm Mặc  tới, nó liền vội vàng ném ánh mắt cầu cứu.
 
 
“Thằng nhóc Lâm Mặc,   giải thích giúp ,   nó cũng bất đắc dĩ thôi mà.”
 
 
Lâm Mặc  định mở lời.
 
 
 cúi đầu xuống liền thấy Thọt bịt tai vội vàng lắc đầu.