Sở dĩ Lâm Mặc lập tức  tay tiêu diệt con quái vật , là vì hiện tại    tiếp xúc với giới của Đạo Môn, trời mới  bên trong  bao nhiêu thứ.
 
 
Hơn nữa cũng  thể để tên  chạy thoát.
 
 
“Thương Giới.”
 
 
Lâm Mặc liếc  Thiên Nguyên Bảo Ngọc, chần chừ một lát, liền tháo nó  khỏi cổ.
 
 
Rõ ràng, những quái vật   thể nhận  lai lịch của Thiên Nguyên Bảo Ngọc.
 
 
“Đáng tiếc, vốn dĩ còn  từ tên  nắm rõ  nội tình của Đạo Môn......”
 
 
Lắc đầu.
 
 
Lâm Mặc   quanh sân viện hoang tàn.
 
 
Còn về bốn  Thọt,  sớm trở về, đang  cạnh bức tường viện đổ nát vẫy tay với .
 
 
“Mọi  cứ nghỉ ngơi cho  .”
 
 
Lâm Mặc chào một tiếng,   về phòng.
 
 
Ở bức tường viện.
 
 
“Chậc,  Tiểu Mặc kìa,  đó cứ như sắp c.h.ế.t đến nơi, chớp mắt  sống  như hổ đói .” Thọt  hài lòng .
 
 
Đại Chủy thì ngẩng đầu,  kỹ đang hấp thụ âm khí còn sót   khi con quái vật nổ tung, đồng thời   cũng  chằm chằm  Lâm Mặc.
 
 
Chính xác hơn là quỷ hạch trong tay Lâm Mặc.
 
 
“Cái thứ đó,  cảm giác nếu  ăn , thực lực sẽ  thể tăng vọt vù vù trong nháy mắt.” Đại Chủy lẩm bẩm.
 
 
 lời    dứt.
 
 
Thọt trực tiếp vung một bạt tai  đầu  .
 
 
“Mày c.h.ế.t tiệt, vốn dĩ   cùng đường với bọn tao , mày còn  nuốt chửng quỷ hạch,  nào, mày nhất định   đại hung giữa thế gian ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Đại Chủy bĩu môi  đầu, “Lão tử bây giờ chính là đại hung.”
 
 
“Mày!”
 
 
Thọt trợn mắt.
 
 
“Đại Chủy, mày  giữ vững bản tâm chứ, mày là đại hung, nhưng  thể trong lòng cũng trở thành đại hung.”
 
 
“Mày   giới hạn.”
 
 
“Phải luôn kiên định bản tâm, mày    ,  quỷ cũng là bất đắc dĩ thôi!”
 
 
Thọt đè Đại Chủy xuống, liên tục tuôn  một tràng.
 
 
Đại Chủy  đến nỗi đầu óc choáng váng,  đưa tay đẩy Thọt , ông   lập tức quấn lấy.
 
 
Còn ở một bên.
 
 
Mù Lòa thì đang mò mẫm  mặt đất, cánh tay mềm nhũn duỗi dài .
 
 
“Khu vực mười mấy mét , cứ như  pháo b.ắ.n , là do thằng nhóc   ?”
 
 
Chỉ  Đầu Bếp, ông  dựa  một tảng đá ngủ  yên , trông  vẻ vô tư vô lo.
 
 
Thoáng cái.
 
 
Chiều tà.
 
 
Lâm Mặc cảm nhận  điều gì đó, lười biếng mở mắt.
 
 
Khi  dậy, trong cơ thể  truyền  những tiếng lách tách như hạt đậu nổ.
 
 
Ngoảnh đầu  sang một bên.
 
 
Hà Nhã Văn vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
 
 
 trong mắt Lâm Mặc,   thể cảm nhận một luồng âm khí nhàn nhạt, đang quẩn quanh trong cơ thể Hà Nhã Văn.
 
 
“Cô nhóc ......”
 
 
Lâm Mặc  chút đau đầu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-472.html.]
 
Sự  đổi  của Hà Nhã Văn   là điều   thấy.
 
 
Dù , nếu  theo con đường cũ của , thì Hà Nhã Văn cũng  thể tránh khỏi việc tiếp xúc với thần tính.
 
 
“Haiz.”
 
 
Thở dài một tiếng.
 
 
--- Chương 503 ---
 
 
Lâm Mặc bước  khỏi cửa,  thấy vài tên thủ hạ của Mão Nhị, từng  một  trong bóng tối tránh nắng.
 
 
Mão Nhị cũng ở đó.
 
 
Vừa xuống xe, đang  sức hút thuốc.
 
 
“Ông chủ Mão.”
 
 
Khóe miệng Lâm Mặc nở một nụ .
 
 
Ở đằng xa.
 
 
Mão Nhị đang cau ,  thấy tiếng Lâm Mặc gọi, ông  vội vàng nở nụ  quen thuộc.
 
 
“Ô hô hô, ông chủ Lâm.”
 
 
Mão Nhị chạy lăng xăng, khó khăn vượt qua những khe nứt  mặt đất, đến  mặt Lâm Mặc.
 
 
Khi đến gần.
 
 
“Ông chủ Lâm,  đúng là  gây chuyện thật đấy.”
 
 
Mão Nhị nghiến răng nghiến lợi , mặt tuy  nhưng nụ  đó còn khó coi hơn cả .
 
 
Lâm Mặc tự nhiên hiểu nguyên nhân biểu cảm của Mão Nhị là gì.
 
 
Anh cũng   , ngược  còn quan tâm hỏi.
 
 
“Tình hình thế nào ?”
 
 
Mão Nhị hút một  thuốc thật mạnh,  mắng điều gì đó, nhưng cuối cùng  rút một điếu thuốc đưa cho Lâm Mặc.
 
 
Lâm Mặc cũng  khách sáo, nhận lấy ngậm  miệng.
 
 
Mão Nhị    thôi một lúc, đột nhiên hạ giọng : “Bà dì  chết, rốt cuộc   do   ?”
 
 
Lâm Mặc châm thuốc hút một ,  lắc đầu.
 
 
Bà dì trong miệng Mão Nhị, hẳn là con chồn vàng đầu tiên đến.
 
 
Tức là bà dì .
 
 
“   lý do gì để động thủ với con chồn vàng đó,  tìm bà  chẳng qua là vì nhân quả   bạn , thành   thành,  cho cùng cũng  cần  lấy mạng .”
 
 
Mão Nhị   lập tức gật đầu, ông  tự cho rằng    vẫn  chuẩn.
 
 
“Hiện giờ Hoàng gia  động tĩnh gì?” Lâm Mặc hỏi.
 
 
Trước đó Hoàng Lão Tiên rời , Lâm Mặc bây giờ sợ nhất là đánh đổ cái cũ,  đến cái cũ hơn.
 
 
Khi đó  sẽ  thể đối phó nổi.
 
 
Thậm chí là Ngũ Tộc.
 
 
Đó  chỉ  một Hoàng gia.
 
 
“Ngũ Tộc......”
 
 
Mão Nhị ngẩng đầu  Lâm Mặc,  lắc đầu.
 
 
“Hiện giờ   thể cho  bất kỳ câu trả lời nào, bà dì  chết,  coi bà  là nửa  thích, tiếp theo rắc rối của  còn lớn hơn trời,   chừng còn  mất mạng.”
 
 
Vừa  Mão Nhị  vỗ vỗ trán.
 
 
“Mất mạng thì cũng  đến nỗi, Ngũ Tộc  thù  trả thù, đó là nhằm  , bọn họ nhất định  lấy mạng .”
 
 
Lâm Mặc   khóe miệng  kìm  giật giật, bực bội : “Vậy ông đến chỗ   gì?”
 
 
Mão Nhị  mạnh mẽ hút một  thuốc,   thì  nhịn  nữa .