Nếu   luồng khí thế kinh khủng vô hình đang đè nặng lên ,   sớm bay thẳng lên trời mà chạy trốn .
 
 
“Ấy,  trai trẻ,  ít nhất cũng trả lời một tiếng chứ.”
 
 
Lão trưởng thôn lúc  kéo Lâm Mặc một cái, ánh mắt   vài phần trách móc.
 
 
“  với  lâu như  , rốt cuộc    rõ ?”
 
 
Lâm Mặc  đầu  lão trưởng thôn lải nhải  ngừng ,  nghĩ đến thái độ của  phụ nữ  đối với lão trưởng thôn,   là kính trọng  sợ hãi, suy nghĩ một lát,  mở miệng .
 
 
“Giao  cho , để  , tất cả những chuyện còn   đều  thể  truy cứu!”
 
 
Lão trưởng thôn  lời , mắt lập tức sáng lên.
 
 
“Hà Hoa, Hà Hoa,  trai trẻ   truy cứu chuyện các cô đánh  nữa, ây, cô  đây cho , bảo Ngốc tránh ,  mang ông lão đó  ngoài.”
 
 
Lão trưởng thôn gọi lớn.
 
 
Lâm Mặc  một bên, lúc   kìm    xung quanh.
 
 
Và cái  , đồng tử  khẽ run lên.
 
 
Chỉ thấy  cửa chuồng bò, treo một cái chân khô   là của bò  của ngựa.
 
 
Dưới góc  thông u,   thể thấy  cái chân đó còn sót  yêu khí, và khí thối rữa nồng nặc.
 
 
Lại còn trong nhà tranh treo một tấm da thú.
 
 
Dường như là da hổ.
 
 
Yêu khí tương tự cuồn cuộn,  xen lẫn khí tức thối rữa.
 
 
Và điều khiến  hít một  lạnh buốt xông thẳng lên não là.
 
 
Trước cửa nhà tranh, một cái túi nhỏ chứa đầy Quỷ Hạch.
 
 
Từ Quỷ Hạch lớn bằng hạt bi thủy tinh, cho đến Quỷ Hạch lớn bằng nắm tay, tổng cộng  mấy chục viên.
 
 
Cứ thế tùy tiện đựng trong túi ni lông.
 
 
Lúc .
 
 
Một đứa trẻ con bốn năm tuổi chạy  cửa, còn cầm hai viên Quỷ Hạch trong tay chơi đùa.
 
 
“À…”
 
 
Lâm Mặc há miệng, vô thức đưa tay .
 
 
Đứa trẻ con  Lâm Mặc, ngẩn  một lát, nhét Quỷ Hạch  lòng,  đầu hét lên: “Thím Hà Hoa,    cướp hạt châu của cháu!”
 
 
Lâm Mặc  định .
 
 
Chỉ thấy Hà Hoa vút một cái xông , hung hăng trừng mắt  Lâm Mặc.
 
 
Một thoáng.
 
 
Lực áp bức kinh hoàng , tăng vọt lên hàng chục , đè ép khiến mặt Lâm Mặc đỏ bừng.
 
 
Lúc  Lâm Mặc cũng  hiểu rõ nguồn gốc của lực áp bức đó, chính là những ngọn núi lớn bốn phía xung quanh .
 
 
“Thế núi…”
 
 
Vô  ý nghĩ lướt qua trong đầu Lâm Mặc, những tia sáng liên tục lóe lên.
 
 
“Địa thế hội tụ, phong tỏa  sức mạnh,  ở chốn , vạn pháp đều vô hiệu...”
 
 
Nghĩ đến đây.
 
 
Lâm Mặc ngẩng đầu  Hà Hoa.
 
 
“Người phụ nữ   nắm giữ địa thế?”
 
 
Còn Hà Hoa thì  chằm chằm Lâm Mặc, nhét túi ni lông  tay thằng nhóc.
 
 
“Ra  mà chơi, chơi chán  trả  cho bà.”
 
 
Thằng nhóc con sung sướng ôm một túi hạt châu, ngọt ngào gọi một tiếng.
 
 
“Cháu cảm ơn thím Hà Hoa.”
 
 
Sau đó nó còn đắc ý  Lâm Mặc, nhếch m.ô.n.g chạy sang một bên chơi.
 
 
Về phần Hà Hoa.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-497.html.]
“Đồ  xa, ông  cướp hạt châu của bà ?”
 
 
Hà Hoa hung dữ  chằm chằm Lâm Mặc.
 
 
Khoảnh khắc .
 
 
Lâm Mặc  áp lực đó đè nén đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn,  Hà Hoa  , khóe miệng   khỏi giật giật.
 
 
Đây là lời một tà vật đáng sợ  thể hỏi  ?
 
 
“  !” Lâm Mặc nghiến răng trầm giọng .
 
 
--- Chương 537 ---
 
 
Một bên.
 
 
Ông lão trưởng thôn thấy Hà Hoa dở chứng,  tiến lên búng trán cô  một cái, miệng dặn dò.
 
 
“Hà Hoa, chú công   rõ với thằng nhóc  , cháu thả ông lão  , chỉ cần  c.h.ế.t thì cứ để nó đưa , đánh đ.ấ.m thành   nó cũng  truy cứu.”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Hà Hoa ôm đầu, khuôn mặt hung dữ thoáng chút tủi , nhưng dường như cô    kính trọng ông lão .
 
 
  thả .
 
 
“Đó là đồ  xa!” Hà Hoa tức giận .
 
 
“Cháu!”
 
 
Ông lão trưởng thôn  định giơ tay lên.
 
 
Hà Hoa lập tức rụt cổ , lẩm bẩm .
 
 
“Thả  thì , ông…...”
 
 
Hà Hoa chỉ tay  Lâm Mặc.
 
 
Chần chừ một thoáng, cô    chỉ  căn nhà tranh.
 
 
“Ông theo   đây.”
 
 
Sau đó, cô  cũng  chờ Lâm Mặc đồng ý  ,  đầu .
 
 
“Đi  , về hết .”
 
 
Ông lão trưởng thôn còn   gì đó, nhưng thấy Hà Hoa lộ  vẻ mặt cố chấp, ông  .
 
 
“Vậy  , cháu  chuyện tử tế với thằng nhóc  nhé, đừng   bừa.”
 
 
Nói xong ông lão trưởng thôn   Lâm Mặc.
 
 
“Cậu trai, lát nữa tình hình  , thì  cứ gọi nhé.”
 
 
Nhìn những  dân khác.
 
 
“Đi  , về ngủ .”
 
 
“Hà Hoa, cháu  chuyện đàng hoàng nhé, đừng   càn, nếu thằng nhóc   ngoan, cháu cứ gọi, chúng  sẽ đến ngay.”
 
 
“Thím Hà Hoa, hạt châu trả thím.”
 
 
Một đám dân làng lũ lượt   bỏ , thằng nhóc con cũng trả  túi ni lông,  hề sợ Hà Hoa.
 
 
Chứng kiến cảnh , Lâm Mặc   chút suy tư.
 
 
Đợi tất cả   tản .
 
 
“Vụt!”
 
 
Tai Lâm Mặc khẽ động,  đầu liền thấy Hãn Bao    lưng , đôi mắt trống rỗng  chằm chằm .
 
 
Trong môi trường bốn bề vắng lặng.
 
 
Lâm Mặc cảm nhận rõ ràng   Hãn Bao  một luồng khí tức đáng sợ khó tả.
 
 
“Haiz…...  là một tên đáng sợ nữa.”
 
 
Lâm Mặc trong lòng căng thẳng, ánh mắt  về phía Hà Hoa.
 
 
Lúc  trong lòng  chỉ  một suy nghĩ.
 
 
Hai tên  rốt cuộc  lai lịch thế nào?
 
 
Còn Hà Hoa liếc  Lâm Mặc, thịt mỡ  mặt run rẩy,   bước  căn nhà tranh.
 
 
Hãn Bao thì  chằm chằm Lâm Mặc, xem  là rõ ràng  cho Lâm Mặc chạy trốn.