Lâm Mặc khẽ nhíu mày, lấy điện thoại mở định vị, miệng hỏi: “Ngày thường nghỉ học, chị cháu  dẫn cháu  chơi ở ?”
 
 
Nghe thấy chữ “chơi”, thằng bé lập tức ngẩng đầu, nghĩ nghĩ  : “Công viên Xuân Thành.”
 
 
Lâm Mặc liếc  điện thoại,  hỏi: “Chị cháu thường   lúc nào?”
 
 
“Khi trời tối, chị   hát, hát  lắm ạ.” Thằng bé  chút do dự .
 
 
Lâm Mặc  vẻ mặt tự hào của thằng bé, mỉm  đưa tay véo má nó.
 
 
 lúc .
 
 
Hai cảnh sát  tới cửa.
 
 
Lâm Mặc  lướt qua  , vẫn là  quen.
 
 
Chính là mấy  em đồng nghiệp ở cục  , trong đó  cả nữ cảnh sát .
 
 
Hai cảnh sát thấy là Lâm Mặc cũng ngớ  , ngay  đó lộ vẻ phấn khích.
 
 
“Kia, , ,  thanh niên... ôi chao, bạn cũ đây mà.”
 
 
Người đồng nghiệp lớn tuổi hơn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Mặc.
 
 
Chuyện Lâm Mặc vài câu  phá giải vụ án kỳ lạ  , đến giờ vẫn là đề tài  chuyện  bữa cơm ở đồn cảnh sát của họ.
 
 
“Cháu họ Lâm.” Lâm Mặc  .
 
 
Người đồng nghiệp  vỗ trán, “Nhớ chứ, nhớ chứ,  Lâm mà, báo án chuyện gì thế?”
 
 
Lâm Mặc chỉ  thằng bé, kể  sự việc một lượt.
 
 
“Bên phía thành Nam, chị nó chắc  ở quán bar,  đến công viên Xuân Thành chơi. Khoanh vùng thế  các  chắc dễ xác nhận  phận.”
 
 
Một bên.
 
 
Hà Nhã Văn với vẻ mặt đầy tò mò trợn tròn mắt.
 
 
Đã xác định  thông tin của thằng bé   , đến cả việc chị nó  ở quán bar cũng  ?
 
 
Lâm Mặc  để ý đến Hà Nhã Văn, tiếp tục  với  đồng nghiệp : “Ngoài , nó  chị nó mất tích, nên mới  ngoài tìm   tự  lạc luôn. Các   ơn để tâm một chút, chị nó chắc cũng chỉ tầm hai mươi mấy tuổi thôi.”
 
 
Ai ngờ Lâm Mặc   xong.
 
 
Sắc mặt  đồng nghiệp  và nữ cảnh sát   đổi.
 
 
“Lại một cô gái nữa mất tích ?”
 
 
--- Chương 626 ---
 
 
“Lại?”
 
 
Lâm Mặc lập tức nắm bắt  trọng điểm.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
“ ,  là một vụ mất tích nữa.”
 
 
Cảnh sát lớn tuổi Cù Văn Hoa  với Lâm Mặc.
 
 
“Bắt đầu từ ba ngày , liên tiếp các quận ở Yến Bắc đều báo cáo vụ mất tích,  là những cô gái trẻ,  lớn nhất hai mươi chín, nhỏ nhất mới mười bảy tuổi,  kiếp!”
 
 
Cù Văn Hoa buột miệng chửi một tiếng, ánh mắt   về phía Lâm Mặc.
 
 
“Cậu Lâm,  thế ...”
 
 
Lâm Mặc đang chìm trong suy tư, thấy ánh mắt của Cù Văn Hoa,  bực  lườm một cái.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-561.html.]
 
“Anh  gì đấy, là nghi ngờ ,  là nghĩ   thể   tương lai, chuyện  cũng  thể cho  một đáp án ?”
 
 
Cù Văn Hoa bật  ha hả,   thật sự nghĩ Lâm Mặc  thể đưa  một đáp án.
 
 
Dù    ở cục, bản lĩnh của Lâm Mặc họ đều  tận mắt chứng kiến.
 
 
Cù Văn Hoa đang  bỗng nhiên nghiêm túc  Lâm Mặc.
 
 
“Cậu Lâm, đừng giận,  chỉ  một chút thôi mà.  mà chuyện ,  nghĩ  thật sự  thể giúp  một tay.”
 
 
Lâm Mặc lập tức hiểu ý trong lời  của Cù Văn Hoa.
 
 
Cù Văn Hoa cũng hạ giọng : “Vụ mất tích   bình thường, Yến Bắc của chúng   bảy quận, đột nhiên đồng loạt xuất hiện các vụ mất tích,   hề  liên quan gì đến , ví dụ như...”
 
 
Lâm Mặc thuận theo ánh mắt của Cù Văn Hoa  sang.
 
 
“Anh  chị của thằng bé   ở quán bar, trong khi những  khác mất tích   giáo viên tiểu học, nhân viên công ty, còn  cả  mở cửa hàng kinh doanh, căn bản là chẳng liên quan gì đến , haiz!”
 
 
Cù Văn Hoa xoa xoa giữa hai lông mày, nghĩ  cũng    nhiều.
 
 
“Cậu Lâm, đây là  điện thoại của ,   bản lĩnh đó,  ơn chú ý giúp .  cũng    lời xui xẻo, nhưng nếu gặp  chuyện gì, dựa  bản lĩnh của ,   chừng đáp án sẽ xuất hiện.”
 
 
Cù Văn Hoa  xong xua tay, ánh mắt  chút  đành lòng, nhiều hơn là sự bất lực.
 
 
Lâm Mặc hiểu rõ ánh mắt của Cù Văn Hoa.
 
 
Nếu   thể tìm  đáp án, thì  nghĩa là những vụ mất tích     c.h.ế.t .
 
 
Bởi vì trong mắt Cù Văn Hoa.
 
 
Bản lĩnh của  chính là  thấy tà vật...
 
 
Lâm Mặc  : “Kết quả  chắc  tệ như !”
 
 
Cù Văn Hoa gật đầu mạnh, lúc    thì lẩm bẩm: “Mong là như .”
 
 
Nữ cảnh sát dẫn thằng bé  về phía cửa, thằng bé     đầu   Lâm Mặc.
 
 
“Tạm biệt.”
 
 
Lâm Mặc  xua tay.
 
 
Và khi vài  rời .
 
 
Trong sân.
 
 
“Lâm Mặc.”
 
 
Hà Nhã Văn sáp  gần, “Anh nghĩ gì thế?”
 
 
Lâm Mặc  ,  đầu cốc  trán Hà Nhã Văn một cái.
 
 
“Lần  đừng  mấy chuyện ngốc nghếch  nữa, trán thằng bé  là em   thương hả?”
 
 
Hà Nhã Văn đang nhe răng chuẩn  trả đũa,  Lâm Mặc  , lập tức  chút chột .
 
 
Lâm Mặc thì nắm lấy cánh tay Hà Nhã Văn nhẹ nhàng vung  xa.
 
 
Hà Nhã Văn lập tức  văng  ba bốn mét, miệng kinh hô một tiếng.
 
 
 khoảnh khắc chạm đất, rõ ràng đầu gối cô va  nền đất, nhưng cô lập tức nhảy dựng lên, xoa xoa đầu gối,  hề hấn gì.
 
 
“Con lừa con, bây giờ em  ngã cũng  đau,  đập cũng  ngã, sức trong tay lớn lắm đấy, cẩn thận một chút.”
 
 
Hà Nhã Văn đang vẻ mặt khó hiểu,  thấy lời  đột nhiên phản ứng .