Lâm Mặc  khỏi xoa cằm, cẩn thận hồi tưởng  những  đổi của Hà Nhã Văn trong thời gian .
 
 
“Ngũ Luân Chuyển Vương, Âm Kinh, và cả Thái Hoa Phù Lục Sách… Quyển sách  trông  vẻ  liên quan đến Địa Phủ, nhưng thật trùng hợp là con lừa nhỏ   giỏi vẽ bùa…”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Lâm Mặc trầm tư.
 
 
Giờ đây  thể  Địa Phủ  tạo nên  thứ của Hà Nhã Văn.
 
 
Vậy tương ứng…
 
 
Nó   tay ?
 
 
Nghĩ đến đây.
 
 
Lâm Mặc ngẩng đầu  trời, trong lòng  vô cớ nghĩ đến cánh tay trái của .
 
 
Bây giờ  quấn vải,  ngoài còn   .
 
 
  lớp vải, cả cánh tay     khô héo!
 
 
“Haizzz…”
 
 
Lâm Mặc lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ trong lòng,  đó đá một cước  bia mộ.
 
 
Rầm một tiếng!
 
 
Bia mộ bay lên  trung, Lâm Mặc trực tiếp vác  vai  bỏ .
 
 
“Mẹ nó,  cho ngươi trốn, mày mà  thể   thì  coi như ngươi là cái .”
 
 
Lâm Mặc nghiêng đầu  với bia mộ, cũng  cần  tà vật đó   thấy  , tự  giơ ngón cái lên.
 
 
Rất nhanh.
 
 
Trở  Tử Trát Phố.
 
 
Lâm Mặc  quanh một vòng, Hà Nhã Văn   thấy .
 
 
Mà những viên tròn  tự se ở sân  cũng  vơi  quá nửa, rõ ràng cô nhóc   ngoan ngoãn  đưa các viên tròn.
 
 
Ban ngày.
 
 
Anh cũng  cần lo lắng cho sự an  của Hà Nhã Văn.
 
 
Còn về việc gặp  kẻ  gì đó.
 
 
Đừng đùa nữa, Hà Nhã Văn bây giờ  khi  Âm đức tẩm bổ, đàn ông bình thường mà dám chiếm một chút lợi lộc của cô , thì đúng là chuyện ngựa  sừng,  thể tin .
 
 
Nhìn quanh.
 
 
Lâm Mặc vác bia mộ trực tiếp đặt cạnh Nỏ Giường.
 
 
Trong nháy mắt.
 
 
Ong một tiếng!
 
 
Một luồng sát khí kinh khủng từ Nỏ Giường truyền đến, trực tiếp xuyên thẳng  ý thức của Lâm Mặc, dường như Nỏ Giường  nổi giận.
 
 
Lâm Mặc cũng  ngạc nhiên, vội vàng cúi  chắp tay.
 
 
“Tiền bối, gần đây  gặp chút rắc rối,   nhiều tà vật chạy đến Yến Bắc gây rối hại ,  chắc chắn  thể mặc kệ, bia mộ  cũng   lai lịch gì, bên trong còn ẩn chứa một tà vật.”
 
 
Lâm Mặc  ,  giơ tay chỉ  bia mộ.
 
 
“Tà vật đó trốn bên trong,    gì ,  sợ tối đến nó chạy , nên đành  phiền tiền bối trông chừng một chút.”
 
 
Sau khi Lâm Mặc  xong.
 
 
Anh nhạy bén nhận  sát khí của Nỏ Giường, giống như một kẻ m.á.u lạnh cổ hủ, đột nhiên  đầu trừng mắt  thứ ô uế.
 
 
“Quả nhiên, Nỏ Giường  cũng là một vật  tính cách.”
 
 
Lâm Mặc  khẽ.
 
 
Thấy sát khí của Nỏ Giường dần thu , chỉ còn  một chút lạnh lẽo  chằm chằm  bia mộ.
 
 
Anh   lấy mấy nén hương, đốt trong lư hương  Nỏ Giường.
 
 
Sau khi  xong tất cả.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-583.html.]
 
Anh  để  một tin nhắn cho Hà Nhã Văn,   đến Tập đoàn Hà thị.
 
 
Không lâu .
 
 
Đến Tập đoàn Hà thị.
 
 
“Quả  hổ danh là đại gia, tòa nhà cao hơn ba mươi tầng.”
 
 
Lâm Mặc  khỏi lẩm bẩm một câu, bước  sảnh tầng một.
 
 
“Lâm !”
 
 
Một nhóm võ giả mặc đồ bảo hộ, trang  đầy đủ  tới.
 
 
--- Chương 657 ---
 
 
“Các …”
 
 
Lâm Mặc  trang phục kỳ lạ ,  chút tò mò, nhưng cũng  hỏi nhiều.
 
 
Quay đầu  lướt qua, liền thấy một đám   trói năm hoa trong đại sảnh.
 
 
Trói  đành.
 
 
Lại còn là kiểu trói chỉ  trong phim  lớn, trong dây thừng  n.g.ự.c còn kẹp nén hương Dương khí của .
 
 
Một võ giả giải thích: “Lâm , đây chính là những kẻ  quỷ nhập, đều   bắt về, chỉ là…”
 
 
Lâm Mặc cẩn thận  lướt qua.
 
 
Quả nhiên  đoán sai.
 
 
Những   trong cơ thể đều ẩn chứa một tà vật, chỉ là những vết thương   bọn họ, rõ ràng trông như    đánh đập,   thậm chí còn đang ngàn cân treo sợi tóc.
 
 
“Vết thương   bọn họ?”
 
 
Lâm Mặc  sang võ giả bên cạnh hỏi.
 
 
Nghe Lâm Mặc hỏi, dù võ giả đeo mặt nạ, cũng rõ ràng  chút chột .
 
 
Lâm Mặc  cẩn thận  lướt qua những võ giả ,  phát hiện   bọn họ  máu, cau mày, trong lòng liền đoán  một .
 
 
 chuyện ,  đến lượt   bận tâm.
 
 
“Nói tiếp , chỉ là cái gì?” Lâm Mặc mở miệng .
 
 
Võ giả thấy Lâm Mặc  truy hỏi nữa, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng : “Chỉ là cô gái  chọn  vật chứa vẫn  tìm thấy, các sếp đang tìm kiếm khắp nơi.”
 
 
Lâm Mặc  , trong lòng  trầm xuống.
 
 
“Vật chứa, cô gái?”
 
 
Đây là điều  đây   từng nghĩ tới, cũng   manh mối nào chỉ dẫn.
 
 
Xem  những tà vật ngoại lai ở Yến Bắc , tin tức mà Huyền Tổ nắm rõ còn nhiều hơn   nhiều.
 
 
Mà hành động thông báo cho Huyền Tổ của ,  lẽ cũng chỉ là tình cờ.
 
 
Suy nghĩ một lát.
 
 
“Vụ án mất tích, cô gái trẻ…”
 
 
Lâm Mặc lẩm bẩm,  đó đột nhiên nhớ tới  bé , chẳng   bé đó  ngoài tìm chị gái .
 
 
“Mọi  vất vả .”
 
 
Lâm Mặc  một câu với võ giả,   biến mất tại chỗ.
 
 
Một bên.
 
 
Nhóm võ giả  Lâm Mặc biến mất nhanh như chớp, đồng loạt vây .
 
 
“Trời ơi, đây là thủ đoạn gì ?”
 
 
“Một  sống sờ sờ  biến mất là biến mất luôn, Tiểu Ngũ lợi hại như thế, nhanh hơn cả tia chớp, nhưng rời khỏi mặt đất thì kiểu gì cũng  để  dấu chân chứ.”
 
 
Một nhóm võ giả vây quanh nơi Lâm Mặc biến mất, thậm chí   còn tháo mặt nạ  ngửi  khí.
 
 
Ở một diễn biến khác.