Tà Trấn đột nhiên phản ứng , ánh mắt vô thức nheo .
 
 
"Hắn ,    ngoài ?"
 
 
Tà Trấn lẩm bẩm trong lòng, bắt đầu  chút hối hận.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Sớm    lên tiếng, nếu tên  quên mất   ngoài ,      thể tìm cách tự cứu  mà!
 
 
 ý nghĩ  cùng với kim quang trong mắt Lâm Mặc ngày càng rực rỡ, thậm chí trong nháy mắt khiến Quỷ hạch của  bắt đầu run rẩy.
 
 
" đồng ý!!!"
 
 
Tà Trấn run rẩy kêu lên, thậm chí còn ưỡn thẳng lưng.
 
 
"Lâm đại nhân,  đồng ý, ngài cứ yên tâm, ngài giao cánh cửa Yên Bắc  cho ,  đảm bảo sẽ canh giữ nghiêm ngặt cho ngài......"
 
 
Lâm Mặc khi Tà Trấn   một nửa thì  rút "vũ khí hạt nhân" của  về.
 
 
Tà Trấn  thoát khỏi hiểm cảnh liền giật .
 
 
Sự trấn áp của gỗ đào đáng c.h.ế.t   còn, còn sát khí bên cạnh   thể chịu đựng .
 
 
Nghĩa là.
 
 
Hắn bây giờ  thoát hiểm .
 
 
"Hì hì, đại nhân, nhưng nếu  mấy lão già khó nhằn   ngăn  thì ......"
 
 
Tà Trấn  ,  lén lút  dậy.
 
 
Hành động nhỏ  của  tự nhiên  thể giấu  Lâm Mặc.
 
 
Lâm Mặc cất "vũ khí hạt nhân" ,    về phía cửa.
 
 
"Tính lên đầu ngươi!"
 
 
Tà Trấn thấy Lâm Mặc  lưng,  lén   ngoài cửa, trong lòng thì thầm .
 
 
Ngoài cánh cửa  chính là trời cao chim bay lượn, biển rộng cá bơi lội.
 
 
Ai ngờ giọng  của Lâm Mặc  truyền đến.
 
 
"Đương nhiên, ngươi  thể thử xem lời   là gió thoảng mây bay, xem là trời đất rộng lớn ngươi  thể chạy thoát,  là  thu  mạng sống  của ngươi một  nữa."
 
 
Tà Trấn    mấy bước thì chân khựng , ngay  đó liền co cẳng chạy.
 
 
Khoảnh khắc   đến ngoài sân.
 
 
"Hít sâu!"
 
 
Tà Trấn hít sâu một .
 
 
Dưới màn đêm, âm khí xung quanh như thủy triều cuốn đến, tất cả đều   nuốt gọn  một .
 
 
Và một  .
 
 
Đủ để hút cạn gần như  bộ âm khí của cả khu Tây thành.
 
 
Thân thể của Tà Trấn cũng ngưng tụ  rõ rệt bằng mắt thường, khí tức tầng tầng tăng vọt.
 
 
Hắn  đầu  tiệm đồ mã.
 
 
Hắn   bỏ .
 
 
Khi  qua đầu hẻm, bước chân  khựng .
 
 
"Mẹ kiếp, đồ phản đồ nhà ngươi!"
 
 
Tà Trấn nhổ một bãi nước bọt, vẫy tay chộp lấy Mộ Luân Hồi, chớp mắt  biến mất tại chỗ.
 
 
Theo sự biến mất của Tà Trấn.
 
 
Trong tiệm đồ mã.
 
 
Lâm Mặc  đến phòng của Hà Nhã Văn, đập  mắt là hai gói đồ cao nửa  đang  trong phòng.
 
 
"Cái ......"
 
 
Lâm Mặc khó hiểu  Hà Nhã Văn.
 
 
Cô nàng  đang   gói đồ, dùng chân giẫm mạnh cố gắng kéo khóa dây túi lên.
 
 
"Không cần chuẩn  nhiều đến  ." Lâm Mặc  .
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-649.html.]
Hà Nhã Văn lau mồ hôi, "Đi  ngoài, đồ ăn thức uống   chuẩn  , quần áo để    mang theo , còn  cả một ít thuốc cấp cứu nữa."
 
 
Lâm Mặc  định từ chối.
 
 
Đột nhiên nhớ đến mấy   ngoài  đây, cuộc sống ngoài trời  thật sự  thể  tay  .
 
 
--- Chương 746 ---
 
 
Thoáng cái.
 
 
Lúc mặt trời mọc.
 
 
Lâm Mặc và Hà Nhã Văn mỗi  vác một gói đồ.
 
 
"Đi thôi."
 
 
Hà Nhã Văn  tủm tỉm kéo tay Lâm Mặc, hai b.í.m tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa.
 
 
"À đúng , chúng    ?"
 
 
Lâm Mặc  định , liền thấy Hà Nhã Văn vung b.í.m tóc.
 
 
"Thôi,   cũng , miễn là chúng   cùng ."
 
 
Nghe , Lâm Mặc cúi đầu  khuôn mặt Hà Nhã Văn, cảm nhận  ấm trong lòng bàn tay,   kìm  khóe miệng cong lên thành một nụ .
 
 
Còn Hà Nhã Văn  ánh mắt Lâm Mặc  đến đột nhiên  đỏ mặt.
 
 
"Anh,   nghĩ linh tinh  ?"
 
 
Lâm Mặc đang cảm động thì khóe miệng giật giật, "chát" một tiếng hất tay Hà Nhã Văn .
 
 
Cái cô bé    mở miệng  cục súc thế.
 
 
Chuyện   thể hỏi thẳng như  ?
 
 
Dù  bọn họ là tình huống đặc biệt, nhưng đừng chỉ hỏi bằng miệng,  thể trực tiếp dùng miệng mà!
 
 
Thế mà Hà Nhã Văn  như nghĩ đến điều gì đó, nũng nịu tựa  n.g.ự.c Lâm Mặc, hai tay đặt lên gáy .
 
 
"Lâm Mặc, em  một ý ,  tham khảo thử xem."
 
 
Lâm Mặc bĩu môi  vui, "Ý gì?"
 
 
"Anh  xem, mặc áo mưa mà dầm mưa, thì  còn tính là dầm mưa ?"
 
 
Lâm Mặc trợn mắt trắng dã, "Em hỏi cái vấn đề vớ vẩn gì thế, chúng  bây giờ sắp  ngoài , cái áo mưa gì..."
 
 
"Ấy, áo mưa?"
 
 
Lâm Mặc  cặp lông mày cong vút của Hà Nhã Văn, lập tức hiểu .
 
 
À, cái ô nhỏ (tức bao cao su)......
 
 
"Anh thấy ?"
 
 
Hà Nhã Văn ngại ngùng dùng đầu dụi dụi  cằm Lâm Mặc.
 
 
"Người  đang hỏi  đó."
 
 
Lâm Mặc hít sâu một , vấn đề   còn  nghĩ tới.
 
 
Nhìn  Hà Nhã Văn.
 
 
"Hay là thử xem, đồ đạc em  chuẩn  xong hết ."
 
 
Giọng Hà Nhã Văn yếu ớt, nhưng lọt  tai Lâm Mặc thì như trăm móng cào cấu ruột gan.
 
 
Đặc biệt là Hà Nhã Văn đột nhiên gạt tay Lâm Mặc , nhét  một thứ.
 
 
Lâm Mặc vô thức khép lòng bàn tay , sờ  thấy  quen thuộc.
 
 
Giống như gói gia vị thường  gửi kèm trong đồ ăn đặt qua mạng.
 
 
Vuông vức.
 
 
Khi đầu ngón tay lướt qua, còn  thể sờ thấy một cái vòng tròn.
 
 
"Em cái ......"
 
 
Lâm Mặc  trả lời, chỉ lặng lẽ nhét  túi.
 
 
"Cái đó......"
 
 
Lâm Mặc  mặt khôi phục vẻ nghiêm túc.