thong thả  xuống,  mấy  đối diện co giật, tóc tai như  lửa đốt, cong queo trong chốc lát.
 
"Thứ  các  chắc quen lắm nhỉ?"
 
"Dù  thì đây cũng là phương pháp điều trị chính trong bệnh viện tâm thần của các ."
 
Tiếng "xèo xèo"  ngừng vang lên, thậm chí còn lan  một mùi  khét.
 
  khuôn mặt đó trở nên méo mó dữ tợn, thậm chí tiểu tiện  tự chủ, cuối cùng cũng vui vẻ mỉm .
 
"Siêu nam" cái con khỉ, chỉ là một lũ ngốc đột biến gen mà thôi.
 
Tuy nhiên, cảnh     thưởng thức quá lâu,   ngất  vì hít  khí độc.
 
Đến khi tỉnh ,  trở về  chiếc giường ở nhà.
 
Tần Lam vỗ vỗ  mặt , cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
"Mọi chuyện giải quyết xong cả ?"
 
Cô  gật đầu.
 
"Mấy  đó  chết, chỉ ngất  thôi."
 
Tốt lắm,  thể dùng để sắp đặt hiện trường vụ án.
 
"Hàng xóm thì ?"
 
Tần Lam thở dài, lắc đầu.
 
"Người ở tầng một đều  đưa đến bệnh viện , những  hàng xóm còn  đều vội vàng dọn dẹp đồ đạc trong nhà ."
 
"Có   thấy khói nên báo động , chắc cảnh sát sắp đến."
 
 vội vàng xuống lầu, thì thấy   đều xách xô nước từ sân   về.
 
Những t.h.i t.h.ể đó chắc   xay nhỏ, đổ xuống cống.
 
Mấy  chúng  đeo găng tay, dùng d.a.o của chúng để c.h.é.m c.h.ế.t mấy  còn .
 
Sau đó Tần Lam lấy một ít tiền mặt và trang sức ở mỗi nhà, bỏ  một cái túi.
 
Như   dựng lên một câu chuyện mới.
 
Những kẻ điên trong bệnh viện tâm thần vượt ngục, chạy đến cướp bóc tòa chung cư , cuối cùng vì chia chác  đều mà tàn sát lẫn .
 
  xong tất cả, lúc chúng   đầu  mới phát hiện.
 
Tề Thiên  biến mất.
 
12
 
Sau khi cảnh sát đến  phong tỏa khu chung cư.
 
Bệnh nhân tâm thần trốn viện g.i.ế.c , vốn là một chuyện hoang đường nhưng   thể giải thích .
 
Chỉ là Tề Thiên dường như  bốc  khỏi thế gian,  tìm thấy dấu vết của  ở  cả, thậm chí     trốn thoát lúc nào.
 
Vì chủ nhà  báo , nên cuộc điều tra  quá sâu, những nơi như tầng hầm cũng   khám xét kỹ lưỡng.
 
 mang những lá thư đe dọa đến đồn cảnh sát, họ ngược  còn  chút thông cảm với .
 
"Cô gái nhỏ cũng  dễ dàng gì,  thoát khỏi một tên cặn bã như ,  gặp  một kẻ điên thế ."
 
 giả vờ tủi  cúi đầu, còn rơi vài giọt nước mắt.
 
"Những lá thư đe dọa   để  đây , tổng cộng 9 lá,  thiếu chứ?"
 
Nghe câu   sững ,  thể tin nổi  qua.
 
 là 9 lá.
 
 mà...
 
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
 hôm nay   mới đếm, là 8 lá mà.
 
Thêm một lá từ lúc nào?
 
Sau lưng  dâng lên một luồng khí lạnh,  vô thức sờ  túi áo khoác.
 
Trong áo vẫn luôn để thẻ giáo viên và thẻ   trường của .
 
Bây giờ tất cả đều biến mất.
 
Sau khi Tề Thiên mất tích, chúng   lục soát khắp trong ngoài chung cư, trừ một nơi.
 
Phòng của .
 
Sống lưng  dựng hết cả lông gáy,  nhanh chóng chạy về nhà.
 
Trong nhà là một mớ hỗn độn, quần áo và sách vở vứt lung tung khắp nơi, đặc biệt là những quyển sách giáo khoa và giấy tờ tùy .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-la-ghe-tham-toa-nha-sat-nhan-4/chuong-4.html.]
Tất cả những thứ liên quan đến thông tin cá nhân của , đều    dùng bút đỏ gạch chéo.
 
Và  tấm gương trong nhà vệ sinh,     một dòng chữ:
 
"He he, đợi tao."
 
13
 
Nhìn thấy dòng chữ ,  run rẩy trong phòng ngủ.
 
Không  vì sợ hãi, mà là vì phấn khích.
 
Câu chuyện giữa chúng  vốn dĩ  kết thúc, nhưng cái kết cuối cùng.
 
Nhất định  là  tự tay băm nát .
 
Vài ngày ,   tăng ca, bận rộn ở trường đến tận nửa đêm.
 
Lúc chuẩn  về, trường đột nhiên mất điện.
 
Mấy giáo viên sợ hãi la lên, ôm chầm lấy    dám  ngoài.
 
Nói , sắc mặt mấy  càng trắng bệch hơn.
 
Hành lang vang lên tiếng kim loại ma sát  sàn, kèm theo tiếng bước chân trầm thấp đang  về phía .
 
"Có  đang đến!"
 
Hành lang từ từ hiện  một bóng , cùng với con d.a.o găm sáng loáng.
 
"Cái gì thế! Hắn cầm dao!"
 
Mọi  hét lên vài tiếng, tất cả đều co rúm   bàn  việc.
 
Dưới ánh trăng, tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng lộ  khuôn mặt âm u của Tề Thiên.
 
"He he, tao đến ."
 
Chưa đợi  phản ứng,   lao tới!
 
Tuy nhiên giây tiếp theo cơ thể  lảo đảo, cả  lẫn d.a.o đều ngã sầm xuống đất.
 
Tiếp theo đó, là tiếng hét thảm thiết:
 
"Aaaa! Chân của tao!"
 
Xuyên qua ánh trăng,  chân  kẹp một cái bẫy thú, mặc dù cách một lớp giày da dày, nhưng vẫn rỉ máu.
 
  cách  vài mét,  cong cả lưng.
 
"Mày dám đến thật ! Quả nhiên là 'bé siêu nam',  gan thật đấy!"
 
Hắn   với vẻ mặt dữ tợn, dùng d.a.o nạy cái bẫy , loạng choạng  dậy.
 
"Mày nghĩ đặt vài cái bẫy là cứu  mày ?"
 
"Tối nay chính là ngày c.h.ế.t của mày."
 
Thấy , đặc điểm chung của bọn cặn bã.
 
Nói dối và vẽ vời. 
 
Dường như thấy   tin, Tề Thiên liền kéo một cô giáo đang run rẩy ở bên cạnh, ấn thẳng xuống đất.
 
"Dùng đồng nghiệp của mày để mài d.a.o !"
 
Hắn   giơ d.a.o phay lên, nhưng lúc hạ xuống tay  run lên, c.h.é.m thẳng xuống đất.
 
Rồi cứng đờ cúi đầu xuống.
 
Chỉ thấy ở vị trí bắp chân của , cắm một con d.a.o găm nhỏ.
 
"Mày,  nó mày dám đ.â.m tao?"
 
Cô giáo sững , từ từ ngẩng đầu lên   một cái.
 
"Không  đ.â.m , thế thì xin  nhé!"
 
"Để  rút ."
 
Lời  dứt, cô  nắm lấy con dao,  đột nhiên rút phựt .
 
Mơ hồ  như  thấy một tiếng "phụt", liền thấy phía  mắt cá chân đầy m.á.u thịt của Tề Thiên,   thêm một vết rách.
 
Hắn dường như đau đến   nên lời, dữ tợn di chuyển về phía .
 
Cô giáo  thẳng dậy, hất tóc.
 
"Đừng cử động nữa, đ.â.m  xương mày ."
 
"Làm màu nhầm  , đây mới gọi là mài dao, hiểu ?"