còn  kịp hỏi , bên   vang lên tiếng tút tút bận máy.
Ngay  đó,  một tin nhắn  gửi tới – địa điểm cụ thể:
Khu vực Ngari, tàn tích cuối cùng của vương triều Cổ Cách.
Trong phòng ký túc lặng ngắt như tờ.
Một lúc , giọng run rẩy của Chuột vang lên:
“Đầu dây bên … thật sự là đạo sĩ ?”
Phòng tối om, chỉ  ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại hắt lên mặt ba đứa.
Ba khuôn mặt trắng bệch, cùng hiện lên một câu hỏi giống .
Nếu chuyện  xảy  với bất kỳ ai khác, thì chẳng  gì kỳ lạ.
Nghỉ hè  du lịch, quá bình thường.
   là đạo sĩ, mà  là Tây Tạng – thì  quá quỷ dị.
----------------------
Mấy năm ,  một thời Tây Tạng hot kinh khủng.
Dân mạng thi  ca tụng: nào là thanh lọc tâm hồn, nào là tái sinh cuộc đời...
Bọn  cũng từng vô tình bàn đến chủ đề .
Đến giờ,  vẫn nhớ rõ phản ứng của từng đứa.
Lão Tiền dứt khoát:
“Không , Ritz-Carlton còn  mở ở đó.”
Lão    cũng ở khách sạn Ritz-Carlton, nơi nào   thì khỏi cần .
Thế nên đến giờ, trong nước lão mới   đúng 13 thành phố.
Chuột thì do dự:
“ cũng   thật… nhưng mà liệu   sốc độ cao ?”
“Với    ở đó  gấu hoang với sói hoang,  ăn thịt   nhỉ?”
“Nhỡ  lạc đường thì …”
Đến lượt ,  buột miệng bịa đại:
“Không ,  say xe, chịu  nổi đường đèo.”
Phản ứng dữ dội nhất là đạo sĩ.
Cậu  nghiêm mặt,  chúng  :
“Tuyệt đối, tuyệt đối   đến Tây Tạng.”
“ sợ… cô  sẽ tỉnh .”
Không chỉ ,   còn bắt chúng  thề độc, thề suốt đời  bao giờ đặt chân tới Tây Tạng.
Cảnh tượng đó  chỉ   quên , mà cả Lão Tiền và Chuột cũng nhớ rõ mồn một.
Vậy nên,  gọi điện tối qua,  thật là đạo sĩ , trong lòng mỗi đứa đều  chút nghi ngờ.
Cuối cùng, Chuột giang hai tay:
“Thế… bây giờ    ?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"
Lão Tiền là  trả lời đầu tiên:
“Không . Không  Ritz-Carlton. Ngủ tiếp.”
 thì   gì.
 thật sự     cái nơi quỷ quái đó.
---------------------------
Sáng hôm ,  là  dậy muộn nhất.
Chuột và Lão Tiền   khỏi phòng từ lâu.
  xếp bằng  giường, suy nghĩ:
Báo cảnh sát?
Đạo sĩ là  trưởng thành,   gọi điện thoại tối qua,  tính là mất tích.
Liên hệ gia đình?
Cậu  là trẻ mồ côi, chẳng  ai  thích cả.
Đi ?
Nghĩ  nghĩ , cũng chỉ là bạn cùng phòng,  đáng để mạo hiểm ?
 phân vân cả buổi, cuối cùng thấy bực.
Giơ tay lên, “xoẹt xoẹt xoẹt”, xé nát ba lá bùa cuối cùng mà đạo sĩ từng vẽ cho .
 thỏa mãn.
Ừ, giờ thì bắt buộc   .
Không  thì…  còn bùa dùng nữa.
Ai mà ngờ, lúc  trèo lên giường của đạo sĩ, mới phát hiện.
Cái gối…  biến mất.
6
 thở hồng hộc chạy đến sân bay,   thấy Lão Tiền và Chuột đang cãi  với nhân viên an ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-lay-xuong/quyen-1-nguoi-lay-xuong-rua-tay-gac-kiem-chuong-2.html.]
Lão Tiền huơ huơ một vật đen sì, hình dạng như cái gáo múc nước, miệng hét ầm trời như đang tranh luận quốc gia đại sự:
“Cái  nguy hiểm chỗ nào?”
“Chỉ là cái gáo thôi mà! Loại múc nước !”
Chuột thì nhẹ nhàng hơn, mở miệng đầy chất thơ:
“Nước yếu ba nghìn,  chỉ lấy một gáo.”
“Đây là… gáo.”
Nhân viên an ninh  hai đứa như thể đang xem hài:
“Thưa quý khách,   chỉ đồ nguy hiểm mới  giữ .”
“Phiền hai  theo chúng  đến phòng tiếp nhận.”
  ở xa do dự một chút,   bước tới, mà rút điện thoại  gọi:
“Alo,  cần khai báo một vật đặc biệt để qua an ninh sân bay.”
Đầu dây bên  sững sờ:
“Cậu… tái xuất giang hồ  ?!”
  đáp, chỉ  theo đúng quy trình cũ, gửi cho   một bản đăng ký vật phẩm đặc biệt.
20 phút ,   đón hai kẻ mặt mày ngơ ngác:
Một là Lão Tiền đang ôm cái gáo như ôm con đầu lòng,
Còn một là Chuột vẫn  hiểu chuyện gì  xảy .
Lão Tiền liếc  đầy nghi hoặc:
“Không  mày    ?”
  khẩy:
“Chứ   mày bảo Tây Tạng   Ritz-Carlton ?”
Chuột lo sốt vó, sợ  với Lão Tiền  choảng .
Trong phòng ký túc, nếu bảo ai  ưa  nhất, thì chính là  và Lão Tiền.
Cậu  tin rằng  dùng thủ đoạn gì đó để thoát án hình sự.
Còn  thì tin chắc   là thằng ngốc đội lốt rich kid.
Khi bầu  khí sắp bốc cháy đến nơi, điện thoại   đổ chuông.
Vừa bắt máy, giọng đạo sĩ vang lên:
“Đến Tây Tạng ?”
 cạn lời:
“… Hôm qua  gọi lúc 1 giờ sáng, giờ mới  9 giờ sáng.”
“Cậu hỏi   đến ?!”
“Cậu  thấy bản   quá đà ?”
“Với , ai bảo là  sẽ  cứu ?”
Ngay khoảnh khắc đó, loa phát thanh sân bay vang lên đầy đúng lúc:
“Chuyến bay đến Lhasa  bắt đầu lên máy bay.”
“Hành khách vui lòng đến cổng A37 để  thủ tục lên máy bay.”
Đạo sĩ: “…Ồ?”
: “…Im .”
Cậu chỉ kịp vứt  một câu “hạ cánh  liên lạc”  cúp máy cái rụp.
Lão Tiền  bỏ lỡ cơ hội mỉa mai:
“Gọi tao là ông nội, tao nâng mày lên hạng thương gia,  ?”
“Bay hơn 4 tiếng lận,   trải nghiệm khoang VIP ?”
 lười đáp,   giơ ngón giữa   lưng.
Lại thêm một tràng ồn ào phía :
“M* nó! Ghét nhất là cái kiểu  vẻ!”
“Lão Tiền, bình tĩnh nào!”
Lúc lên máy bay, Lão Tiền kéo Chuột chen lên :
“Khoang thương gia  ưu tiên!”
Ai ngờ  bước lên, tiếp viên trưởng  ngạc nhiên  mừng rỡ:
“Lâm ca,  là  !”
Địa chỉ   gửi đến  thì sang chảnh:
“Tàn tích cuối cùng của Vương triều Cổ Cách.”
 nếu bạn hỏi dân địa phương về cái tên đó, mười  thì tám  ú ớ.
Còn nếu hỏi họ “hang giấu xác ” ở , đảm bảo ai cũng vẽ  bản đồ tường tận cho bạn.
Còn về cái “gáo” mà đạo sĩ dùng  gối ngủ …
 nghĩ tới nghĩ lui vẫn  tài nào đoán  nổi.
Thế nên  quyết định:  khi hạ cánh, sẽ gọi điện hỏi thẳng cho  nhẽ.
Nếu   rõ ,  sẽ lập tức mua vé  về trường.