Cố Hàm Ninh vội vàng vượt qua đám đông chạy tới, Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn cũng lo lắng chạy theo .
Phòng y tế tạm thời đặt ở ngay bên cạnh sân bóng rổ, lúc Cố Hàm Ninh chạy đến thì Triệu Thừa Dư ở ghế, thấy Cố Hàm Ninh đến thì vội : “Không , đừng lo lắng quá.”
“Đều tại . . .” Mạnh Khởi Đức cau mày, chằm chằm mắt cá chân của Triệu Thừa Dư bắt đầu sưng đỏ.
“Liên quan gì đến ? Là tự bản cẩn thận.” Triệu Thừa Dư vỗ lưng Mạnh Khởi Đức, chau mày, thần sắc thoải mái hơn một chút.
“Bác sĩ Trần, ? Xương cốt thương ạ?” Xa Hà Văn xổm ở bên cạnh, cúi đầu bác sĩ kiểm tra vùng chân thương của Triệu Thừa Dư, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, cắn môi, sắc mặt tái nhợt, giống như chính cô mới là thương.
Cố Hàm Ninh bây giờ cũng tâm trạng quan tâm tới cô , bước đến gần, nửa xuống, kéo tay Triệu Thừa Dư, nắm chặt trong lòng bàn tay, hỏi: “Anh đau lắm ?”
“Không đau. À , chỉ đau một chút, .” Triệu Thừa Dư khẽ , siết c.h.ặ.t t.a.y Cố Hàm Ninh, nhẹ giọng an ủi.
“Xem qua thì lẽ ảnh hưởng đến xương cốt , nhưng nhất vẫn nên bệnh viện chụp phim để kiểm tra .” Bác sĩ buông tay, lên thông báo kết quả kiểm tra.
“Không cần, mua cao dán dán lên là .” Triệu Thừa Dư lắc đầu.
“Không !” Hai giọng đồng thời vang lên, Cố Hàm Ninh nhíu chặt mày, liếc Xa Hà Văn, mấp máy môi, đầu về phía Triệu Thừa Dư, giọng mềm , “Không bệnh viện để kiểm tra cho thì em an tâm . Em với , ? Chụp phim, xác định một chút?”
“Được .” Triệu Thừa Dư còn lựa chọn nào khác, đành gật đầu, ngẩng đầu xoa đầu Cố Hàm Ninh, “Đừng lo lắng, chuyện gì .”
“Mình cũng .” Mạnh Khởi Đức , “Mình đến với thầy Quách một tiếng, dù cũng quan trọng, tiếp đó chắc cũng cơ hội sân . Vương Chí, về .” Mạnh Khởi Đức đầu với dìu đối Triệu Thừa Dư tới, “Mình lấy quần áo, các chờ một chút.”
Mạnh Khởi Đức xong bèn trở hướng sân bóng, Cố Hàm Ninh suy nghĩ một chút, cũng từ chối thế nào, bèn : “Cũng , em cũng sợ một lát nữa đỡ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-159.html.]
“Ninh Ninh, cùng các , thể giúp lấy thuốc gì đó”. Thôi Hà Miêu cũng . “Mạn Mạn, về .”
“Cũng , tránh phiền đến các .” Thịnh Mạn Mạn nghĩ một chút, khẽ gật đầu, “Tới đó nhớ gọi cho .”
“Triệu Thừa Dư, đưa . Đến lúc đó lấy hoá đơn xong thể để học viện thanh toán cho .” Xa Hà Văn Triệu Thừa Dư , theo cô cũng yên tâm.
“Không cần. Có mấy chúng là đủ , về phần hoá đơn, khi xong sẽ đưa cho , nếu thể thanh toán thì thanh toán, thì thôi.” Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, mím môi, lạnh giọng .
“Mình, đại diện cho trường học đến đó . . .” Xa Hà Văn cắn môi , cố chấp Cố Hàm Ninh chằm chằm.
Cô chỉ là lo lắng, cô chỉ là ở bên cạnh Triệu Thừa Dư, chỉ xác định là mà thôi, nếu cho dù cô ở trường học cũng là yên, cô cũng phá hoại gì hết, tại chỉ như thôi mà cũng ?
“Vậy ?” Cố Hàm Ninh mắt híp , lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một tia châm chọc: “Cậu thể đại diện cho viện trưởng của các ? Nếu quả thật phái đại diện thì mời thầy giáo đắn của học viện các tới đây .”
“Xa bí thư, cần thanh toán tiền thuốc men, chút tiền thể trả . Cậu cũng bận rộn, cũng thể phiền cùng theo.” Triệu Thừa Dư vịn vai Mạnh Khởi Đức, khẽ nhíu mày lên, cũng thèm Xa Hà Văn một cái, chỉ lạnh nhạt mà như , “Hàm Ninh, em đỡ qua bên .” Lúc chuyển hướng Cố Hàm Ninh, gương mặt tỏ đáng thương tội nghiệp.
Cố Hàm Ninh vội vàng tiến gần đỡ bên , lo lắng Triệu Thừa Dư: “Làm bây giờ? Bệnh viện ở trấn cũng một đoạn đường đấy, gọi xe ?”
“Mình lấy xe đạp của đến, để cho Thừa Dư phía , chở . Các chờ một lát.” Mạnh Khởi Đức xong, cẩn thận buông , thấy Triệu Thừa Dư Cố Hàm Ninh đỡ, một chân cũng khá vững, mới lập tức chạy thật nhanh.
“Vậy chúng chờ ở đây một chút .” Cố Hàm Ninh xong liền đỡ Triệu Thừa Dư xuống.
“Không cần, em đỡ , chúng chầm chậm, để Khởi Đức đỡ nữa.” Triệu Thừa Dư tất nhiên là phát hiện bầu khí lúng túng bây giờ, khỏi sợ Cố Hàm Ninh hiểu lầm, vẫn là rời sớm một chút, đương nhiên, mà nhất tất cả chỉ là suy nghĩ nhiều mà thôi
Nói xong Triệu Thừa Dư liền nhảy lò cò bằng một chân còn , Cố Hàm Ninh vội vàng theo thật sát: “Này! Anh cẩn thận một chút!”
Thôi Hà Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn tất nhiên cũng đuổi kịp, cũng ai thèm ngó ngàng tới cô bí thư họ Xa sắc mặt lúc xanh lúc trắng cuối cùng nhớ tên mơ hồ Triệu Thừa Dư đưa sổ đen trong lòng.