Người Luôn Ở Bên Em - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-01-10 11:12:06
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Hàm Ninh đánh răng ở trong phòng tắm, cửa ngoài ban công mở rộng, bên ngoài âm thanh náo nhiệt kéo dài hơn một giờ, dường như xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.

 

“A ~ đầu tiên yêu em

 

Hô hấp khó khăn tim ngừng run rẩy

 

A ~ đầu tiên nắm hai tay của em

 

Mất phương hướng nên nơi nào

 

Đó là lý do cùng yêu

 

Đó là cùng gần bên ~ “

 

Giọng nam sức gào thét, gắng hát ca khúc dịu dàng hướng phong cách nhạc Rock, nhưng mà cũng vẫn dễ . Cố Hàm Ninh lắc lư, nhẹ giọng ngâm nga theo tiếng nhạc.

 

Chờ Cố Hàm Ninh khỏi phòng tắm, áo ngủ xong, bên ngoài đổi một ca khúc khác. Cô rót một cốc nước, cầm cốc nước, tới ban công dựa lan can, hớp một ngụm nước, thăm dò xuống.

 

“Đã hát, hét cả hơn tiếng đồng hồ , mà uống ngụm nước, còn khỏe hơn so với ca sĩ bắt đầu diễn!” Thịnh Mạn Mạn thấy mùi ngon, ngay cả rửa mặt cũng chịu , ở sân thượng thăm dò xuống, tay quên cầm lấy gói bim bim, cắn cắn xạo xạo thật sự vui vẻ.

 

“Cũng tốn bao nhiêu tiền.” Thôi Hà Miêu cũng chằm chằm lầu.

 

“Hát cũng tệ lắm.” Cố Hàm Ninh cho lời bình.

 

Phòng ngủ 617 trừ Bạch Vũ Hân thói quen về muộn , ba còn đều dựa lan can ban công, xuống quan sát. Không chỉ phòng ngủ các cô, các phòng ký túc năm và bốn phía hễ là đều ở sân thượng, biểu diễn tầng.

 

Chừng lúc tám giờ, Cố Hàm Ninh phơi quần áo ở ban công, thì phát hiện ở đất trống giữa tòa ký túc bốn và năm, mấy qua bận rộn. Ngay từ đầu cô để ý, chờ đến một lát cô cầm cây lau nhà ban công, thì thấy tiếng vang ở tầng càng lớn hơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-172.html.]

Hôm nay là thứ bảy, ở lì trong phòng ngủ thật nhiều lắm. Nếu như bữa cơm tối Triệu Thừa Dư Bùi Duệ Triết gọi điện thoại gấp gáp gọi về, cô cũng sẽ về phòng ký túc sớm như .

 

Chờ đến khi Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu lục tục trở về, ngoài ban công vang lên tiếng ca coi như dễ .

 

Ba nhoài ở ban công, xung quanh phía một hồi, bạn học Thịnh Mạn Mạn liền kiên định cho rằng lầu là “ban nhạc ngày mai” nổi tiếng trong trường, hình như là do nam sinh viên năm hai thành lập.

 

Chỉ bọn họ ca hát, lẽ còn hiểu rõ là chuyện gì, nhưng phối hợp với trái tim dùng hoa hồng màu đỏ lờ ang áng tạo thành, ở giữa bày mấy ngọn nến, bộ xem đều hiểu .

 

Đây là tỏ tình!

 

“Thật là lãng mạn! Nếu như cũng một tỏ tình với như thì .” Bạn học Thịnh Mạn Mạn tay cầm kính viễn vọng lúc xem bóng rổ chuẩn , thỉnh thoảng mô tả một cái, “Cậu , nhóm trưởng tên cái gì Khải đó, cũng trai nha. Tại vai nữ chính đến bây giờ còn chịu xuống lầu?”

 

“Nếu là thì sẽ lúng túng, nếu như thích thì thôi, nếu như thích, đây khó rút lui . Cách duy nhất, cũng chỉ thể coi như thấy.” Cố Hàm Ninh thuần túy là xem cuộc vui.

 

“Vai nữ chính tên cái gì Ninh đó, hình như là tầng bốn, cùng khóa với chúng , tháng , năm nhất khai giảng là cũng một đàn em năm thứ nhất cản đường tỏ tình . Chậc, thật là duyên với đàn em.” Mặc dù kính viễn vọng, Thôi Hà Miêu cũng thấy rõ, cô cũng đeo kính mà bình thường đeo .

 

“Sao bình thường chả đến?” Cố Hàm Ninh cũng khơi gợi lên lòng tò mò.

 

“Chậc, là năm ba, hiện tại yêu đương cũng quá muộn, sang năm sẽ thực tập, đàn em nghiệp muộn một, hai năm, chuyện quá cao.” Thôi Hà Miêu xuất phát từ góc độ hiện thực, coi trọng ‘tình yêu xế bóng’ của nữ sinh viên năm ba.

 

“Khương Mộc Ninh! thích chị!”

 

“Khương Mộc Ninh, Chu Thiên Khải thích chị!”

 

Cách hai bài ca, bọn họ sẽ kêu một tiếng như , còn nhiệt tình hơn so với biểu diễn.

 

”Này mười giờ, chẳng lẽ nữ chính xuất hiện, bọn họ cứ vẫn hát, cứ gọi ? Mình còn thế nào ngủ a?” Cố Hàm Ninh đồng hồ, đột nhiên ưu sầu trỗi dậy.

 

Vừa cũng thấy sinh viên nữ qua, đang mấy câu gì đó với Chu Thiên Khải (Alan) là Anh , bạn học Thịnh Mạn Mạn cầm kính viễn vọng báo cáo Chu Thiên Khải lắc lắc đầu, tiếp tục hát, cũng là nữ chính cho khuyên nhủ .

Loading...