Trước khi Bạch Vũ Hân xuất viện, Cố Hàm Ninh thăm cô một , bởi vì Thịnh Mạn Mạn việc, Thôi Hà Miêu giúp Bạch Vũ Hân thu dọn một ít quần áo, mang theo đồ ăn, một thật sự cầm nổi, Cố Hàm Ninh chỉ thể bất đắc dĩ giúp đỡ cầm cái túi. “Hân Hân, bọn tớ tới rồi. Hôm nay truyền dịch xong ah.” Thôi Hà Miêu đường vẫn còn vẻ mặt lo lắng khi đến Bạch Vũ Hân, nhưng khi tiến phòng bệnh đổi thành khuôn mặt tươi .
“Ừ. Vừa xong.” Bạch Vũ Hân dựa đầu giường nhẹ giọng , mặt lộ nụ nhợt nhạt, khẽ gật đầu với Cố Hàm Ninh, “Làm phiền các rồi.”
“Nói cái gì phiền với phiền .” Thôi Hà Miêu quở trách liếc Bạch Vũ Hân, lấy từng thứ đồ mang đến, bỏ trong ngăn tủ.
“Mấy ngày nay nhiệt độ giảm rồi, mang theo vài cái áo khoác dày cho .”
Cố Hàm Ninh gì, chỉ dựa tường.
Bạch Vũ Hân vốn trông nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng mặt bây giờ hình như gầy nhiều, quần áo mặc cô rộng, sắc mặt tái nhợt, cả lộ vẻ mệt mỏi.
Quá đau thương đến c.h.ế.t lặng?
Bởi vì buổi chiều còn tiết, Cố Hàm Ninh chỉ ở trong chốc lát, liền cùng Thôi Hà Miêu trở về. Đợi khi bọn họ rời , nụ nhợt nhạt mặt Bạch Vũ Hân từ từ biến mất, chỉ còn vẻ mờ mịt.
Một ở trong bệnh viện, cô luôn nhớ tới những lời mà hôm đó Cao Thần .
“Bạch Vũ Hân, chuyện, chuyện gì xảy ? Cô đừng lừa dối …”, “Không thể nào, đó, đó cũng nhất định là của …”, “Cô gì? Cùng lắm thì , trả tiền phẫu thuật cho cô!”, “Cô còn như thế nào? trả tiền , cô vẫn quấn quýt lấy ? Lúc đó chúng rõ ràng, là cô !”
Nét mặt của Cao Thần từ hoảng hốt đến phiền chán (phiền phức mà chán ghét), cô đương nhiên thấy rõ. Sự rung động từ ngày đầu tiên nhập học cho đến năm ngoái thuận nước đẩy thuyền, trong thời gian một năm , mặc dù lúc cô đau lòng nhưng mà tuyệt vọng, tuy Cao Thần từng thích cô, thế nhưng mà, hai bọn họ vẫn ở bên ? Có quan hệ mật hơn so với khác, một ngày nào đó, Cao Thần sẽ yêu cô, vẫn ôm niềm tin như , cho nên, cô mới có thể tới ngày hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-183.html.]
Hóa , tất cả chỉ là trò . Những thứ cô cho , đổi lấy chỉ là sự vứt bỏ như giày dép của Cao Thần mà thôi. Anh chơi chán rồi, liền bỏ , chỉ để với vết thương lòng đầy , gần như sống nổi nữa…
Bạch Vũ Hân, cô đáng cực kỳ.
Tối thứ ba, khi Cố Hàm Ninh vội vàng xuống ký túc xá, Triệu Thừa Dư đợi ở đó .
“Nhanh lên nhanh lên, kịp nữa !” Cố Hàm Ninh chạy vội, kịp dừng , chính đ.â.m sầm Triệu Thừa Dư.
“Cẩn thận!” Triệu Thừa Dư vội vươn tay ôm chặt lấy Cố Hàm Ninh, một tay vỗ n.g.ự.c đ.â.m đau, “Đã kịp , xuống sớm ah.”
Triệu Thừa Dư giơ tay búng nhẹ một cái trán Cố Hàm Ninh, quan tâm sự oán trách của cô, duỗi tay kéo cô chạy bên ngoài: “Chịu khó chạy , nếu thực sự sẽ kịp.”
Cố Hàm Ninh chỉ thể ghi nợ , bắt đầu chạy theo Triệu Thừa Dư: “Anh mang theo bài tập ?”
“Mang theo. Em cho rằng quên giống em ?” Triệu Thừa Dư chân dài, chạy một bước, Cố Hàm Ninh chạy hai bước, xem còn thời gian nhàn nhã mà đầu giễu cợt , híp mắt, “Lần giúp nữa. Luận văn cuối kỳ tự a.”
“Ừ, thế . Vậy chỉ thể tìm khác, em cũng am hiểu cái . Nữ sinh trong khoa bọn em nhiều? Có lẽ sẽ ngại giúp việc đó!” Triệu Thừa Dư đầu , bờ môi mắt khẽ nhếch lên, Cố Hàm Ninh ở phía tức giận quát nhẹ: “Triệu Thừa Dư!”
“Dĩ nhiên, cho dù họ giúp, cũng sẽ đồng ý. Nếu em chịu giúp , chỉ thể vùi trong thư viện, từ từ từng chữ từng chữ, cùng lắm là điểm cuối kỳ đạt tiêu chuẩn thôi.” Triệu Thừa Dư đầu , nghiêm túc , ánh trăng, đôi mắt đen bóng chiếu sáng rạng rỡ, chan chứa vẻ ấm áp nhẹ nhàng.
Cố Hàm Ninh nhếch khóe môi, trừng một cái, lúc ngẩng cằm, dáng điệu xem kiêu ngạo: “Giúp là thể, nhưng xem biểu hiện của .”