“Các bạn học thành phố N, cuối tuần đến thành phố N công tác, tay chị (*) nào tới đón ?”
[(*) tay chị: ở đây là chỉ những bản địa thông thuộc thành phố]
“Mình tới đón . Lúc nào thì đến? Ở mấy ngày?”
“Ừm, chiều thứ bảy tuần đến, chiều thứ hai . Bây giờ dùng nào?”
“139xxxxxxxx. Gửi thời gian cụ thể cho , còn giờ bay.”
“Được. Mình tra gửi điện thoại cho .”
Cố Hàm Ninh trở phòng ngủ mở máy vi tính , liền thấy đoạn chát của nhóm QQ lớp đại học nhảy , đây là đoạn đối thoại giữa Ôn Thiên Lam và Bạch Vũ Hân lúc chiều.
Trong lớp chỉ cô và Bạch Vũ Hân là thành phố N, thì ở trường học nghiên cứu sinh, trong lớp đều , bây giờ ở thành phố N, tự nhiên chỉ một Bạch Vũ Hân. Bạch Vũ Hân thuận lợi thi đỗ giáo viên một trường trung học cơ sở gần nhà cô , bởi vì là trường cấp hai nên căng như cấp ba, bình thường coi như là rảnh rỗi, thỉnh thoảng các cô cũng chát chít mấy câu trong nhóm QQ của phòng ngủ, kể cho tình hình gần đây.
Có lẽ là bởi vì mặt đối mặt, Ôn Thiên Lam chuyện mạng, cũng bớt việc tí là ngượng ngùng hổ khi chuyện với con gái ngoài đời, tuy rằng là sôi nổi, nhân duyên , nếu cũng chức bí thư chi bộ của lớp. Chỉ là Cố Hàm Ninh ít khi va chạm với , trừ là hổ thì cũng ấn tượng lắm.
Triệu Thừa Dư vẫn về, phòng ngủ nho nhỏ nên cũng cần dọn dẹp gì nhiều, điểm Cố Hàm Ninh cũng thật hài lòng, bây giờ cô chút hối hận, lúc mua nhà quá to, nếu nhỏ hơn chút thì quét tước cũng nhẹ nhàng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-211.html.]
Khi chuông điện thoại di động vang lên, cô đang nhắn tin với Triệu Thừa Dư, hẹn xong lát nữa tới chỗ cùng ăn cơm. Bài vở của chẳng hề nhẹ nhàng, đồng thời còn ôm đồm cả việc bên công ty, bận bịu như đây. Mấy ngày hôm Cố Hàm Ninh thấy quảng cáo tuyên truyền về một dòng điện thoại di động thông minh mới nhất ở mạng, giật , như là thuận miệng bàn tán về triển vọng của điện thoại di động thông minh, đó tiện thể việc lòng với hệ thống thao tác của điện thoại di động hiện hữu, cùng với khao khát thể thao tác tiện lợi hơn.
Đây cũng coi như là chuyên ngành của Triệu Thừa Dư, tới đó, liền chút hứng thú, cô liền nhân cơ hội bày tỏ mơ mộng đối với trò chơi di động, thế Triệu Thừa Dư khơi dậy hứng thú , đến tối ngủ còn lẩm bẩm, thỉnh thoảng tô xóa chỉnh sửa sổ ghi chép, ngày hôm liền tìm đám Bùi Duệ Triết bàn bạc .
Cố Hàm Ninh cũng , như thể sớm mang linh cảm cho bọn họ , nhưng cô chỉ thể thế . Năm đó cô cũng chú ý lắm tới Bùi Duệ Triết và công ty của đ.â.m cũng rõ thông tin cụ thể, cho nên chỉ thể dựa bản bọn họ tìm tòi thôi.
Ăn cơm tối xong, Triệu Thừa Dư dắt Cố Hàm Ninh trở về phòng ngủ, hào hứng dạt dào đến kế hoạch mới nhất.
“Anh Bùi cũng cảm thấy triển vọng, bọn cũng thử một . Dù gần đây cũng chuyện quan trọng nào khác.”
“Vâng, là sắp bận rộn ?”
“Ừ, lúc tiết, đều qua đó.” Triệu Thừa Dư ngừng bước, nắm tay Cố Hàm Ninh, để tới bờ môi in xuống một nụ hôn dịu dàng: “Lúc bận rộn còn thể ở luôn bên . Một em vấn đề gì chứ?”
“Trong ký túc nhiều như thế, sẽ vấn đề gì? Em cũng là từng ở phòng một . Anh cứ an tâm việc, em luôn trông cậy nuôi đây.” Cố Hàm Ninh mắng , tuy rằng nghĩ đến một trông phòng ít nhiều chút quen, nhưng mặt ủng hộ và tín nhiệm.
“Được, em yên tâm , dù tương lai em , cũng thể nuôi em.” Triệu Thừa Dư cong khóe miệng, gương mặt sáng láng khiến rung động ánh trăng, khỏi cúi đầu thơm nhẹ lên môi cô: “Ai, thật là nỡ đây, nghĩ đến buổi tối thể ôm em ngủ, cảm thấy khó chịu, nghĩ nhất định sẽ mất ngủ.”
Dáng dấp nhíu mày ưu sầu của Triệu Thừa Dư chọc Cố Hàm Ninh, cô cong cong mặt mày, khẽ tiếng, ở trong đêm trăng yên tĩnh, vẻ vui vẻ rõ ràng: “Ha ha, cần mang một chiếc áo khoác của em qua đó, buối tối ôm áo khoác của em ngủ?”
Vẻ tinh ranh gương mặt Cố Hàm Ninh khiến Triệu Thừa Dư giật , nắm tay cô thật chặt, cô chăm chú, khàn khàn nhỏ: “Ôm áo khoác gì. Đêm nay ôm thêm nhiều một chút, để dành từ từ nhấm nháp là .”