Dứt lời, sải bước, ôm eo Cố Hàm Ninh liền bước nhanh về phòng ngủ.
“A!”
Bởi vì vội, chỗ rẽ suýt nữa thì va , Cố Hàm Ninh ngẩng đầu lên, mà là Thích Kỳ đang nhíu chặt mày, mím môi chằm chằm cô.
“Nha, Thích Kỳ, muộn thế , còn về phòng ngủ .” Cố Hàm Ninh chào hỏi, thuận tiện giới thiệu cho Triệu Thừa Dư, “Thừa Dư, đây là Thích Kỳ, bạn học đại học và hiện tại của em, cũng là theo cô giáo Mạc. Thích Kỳ, đây là Triệu Thừa Dư, chồng . Cậu hẳn là ?”
Một câu cuối cùng cô tạm dừng, mới mỉm .
Trong nháy mắt Thích Kỳ đỏ bừng mặt, may mắn đèn sáng lắm, ít nhiều che nét mặt, trong lòng chút buồn bực, ấn tượng sâu nhất của cô đối với Triệu Thừa Dư, chính là cái tay …
Cô vốn am hiểu che giấu tâm trạng, bây giờ trong lòng bối rối, biểu cảm cũng hiện lên mấy phần, khóe môi mím cứng ngắc, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt d.a.o động Cố Hàm Ninh nữa: “tạm biệt.”
“Ai nha, nhanh thế. Thích Kỳ, ngày điều tra nghiên cứu luận văn đó, cô Mạc bảo chúng cùng chuẩn , ngày mai gọi điện thoại cho nhé, cùng nghiên cứu một chút.”
Cố Hàm Ninh vọng theo bóng lưng của Thích Kỳ, thấy cô gật đầu, đó cúi đầu bước nhanh xa như là chạy trốn.
“Bạn học của em thật lạ lùng.” Triệu Thừa Dư khẽ nhíu mày, đau lòng Cố Hàm Ninh, “Có khó chung sống ?”
Cố Hàm Ninh , bật , ngẩng đầu liếc Triệu Thừa Dư: “Cũng đến mức khó chung sống, thật cô đơn thuần, dễ lừa.” Cô cũng ngại ngùng , dù là chính cô trêu đùa Thích Kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-212.html.]
Cô cũng với Triệu Thừa Dư việc Thích Kỳ tình cờ bắt gặp chuyện , cho nên trong lòng cô coi hai bọn họ như hồng thủy mãnh thú (thú dữ và nước lũ), tránh kịp. mà, từ khi Thích Kỳ rõ cô kết hôn, hình như cô cũng ôn hòa hơn, chỉ là vẫn nhíu mày , cũng chẳng cách nào, ai bảo hai bọn họ theo cùng một giáo viên hướng dẫn đây.
“Nghe cô Mạc là nghiêm khắc, đối xử với sinh viên tệ.” Triệu Thừa Dư đến tin tức , trong lòng cũng an tâm nhiều. Giáo viên hướng dẫn và nghiên cứu sinh mà sẽ ảnh hưởng lớn.
“Vâng, tuy rằng bảo thủ, nhưng là một mặt lạnh lòng hiền. Hôm đầu tiên em và Thích Kỳ đến, cô liền bảo bọn em gọi là cô Mạc, lén lút gọi là bà chủ gì đó, cô cũng là giai cấp bóc lột gì.” Cố Hàm Ninh nghĩ đến cô Mạc, khỏi nở nụ .
Thật cô Mạc và Thích Kỳ đều tệ, so sánh với , ngược là nghiên cứu học vấn đơn thuần, tinh thần nghiên cứu ngừng đó khiến cô cảm thấy bằng. So , cô lười nhác hơn nhiều.
“A, thì . Hôm qua gọi điện thoại tới, cũng bảo đừng để em mệt quá, chừng ngày nào đó , trẻ tuổi chú ý liền dễ xảy vấn đề.” Triệu Thừa Dư cong khóe môi, nghĩ đến lời dặn của , thật là chút xúc động.
Cố Hàm Ninh mất vài giây mới hiểu ý của chồng, vội vàng đầu Triệu Thừa Dư, nhíu mày, hạ giọng : “em rõ với đấy, khi nghiệp, em sinh con. Anh cẩn thận cho em!”
“Cái , thuận theo tự nhiên . Con cũng dựa duyên . Em xem con chị họ em, trắng nõn mịn màng, đáng yêu bao nhiêu, chúng thể sinh hai đứa, nhất là một nam một nữ, ừ, sinh con gái , tới con trai.”
“Anh mơ đấy. Làm mà cái gì cũng theo ý .” Cố Hàm Ninh trợn trắng mắt, nghĩ đến em bé mới đầy tám tháng của chị họ , trong lòng liền mềm mại, quả nhiên, mỗi phụ nữ đều cất chứa một phần tình thương của đáy lòng, chỉ xem thời cơ mà thôi. Có lẽ bây giờ kết hôn, con cũng coi như thời cơ chín muồi , cho nên thấy con của khác, luôn bất giác nghĩ đến, nếu sinh em bé, thì bé sẽ dáng vẻ thế nào.
“Về sinh con, con gái giống em, con trai giống , ai cũng thiệt.” Triệu Thừa Dư đếm xỉa tới lời của Cố Hàm Ninh, tiếp tục ước mơ.
“Cái gì a, loại chuyện như nào gì là thiệt thiệt a. Mũi , về mũi của con đều giống .” Cố Hàm Ninh cũng nhịn bắt đầu tưởng tượng, nếu quả thận con thì sẽ thế nào.
“Ừ, mắt em nhất, về mắt con sẽ giống em.” Triệu Thừa Dư ngẩng đầu, nhẹ cọ mi Cố Hàm Ninh, “Lông mày cũng xinh, cũng giống như em. Ai, thấy, em cái gì cũng , con cứ giống em là .”