“Vâng, chỉ ăn cá dưa chua.” Cố Hàm Ninh nhíu mi nghĩ một lát, khi dày bắt đầu quặn lên, vội vã ngừng , dám nghĩ đến những món mà đây cảm thấy là món ngon nữa, bây giờ trong đầu nghĩ một lượt cũng là món ăn chịu nổi.
Đến tháng thứ tư, Cố Hàm Ninh thể cảm nhận máy thai nhỏ, Triệu Thừa Dư dán cái bụng nhô lên của Cố Hàm Ninh nhúc nhích, trong lòng kích động kiềm chế .
“Xem! Em bé nhà đang chào hỏi ba đấy! Con của chúng thật là một tiểu phúc tinh!” Sau khi Triệu Thừa Dư cặm cụi dán sát một tiếng đồng hồ, đến tận lúc Cố Hàm Ninh nhịn đuổi thì bụng cô nhẹ nhàng rung động khó thể nhận , Triệu Thừa Dư nín thở, nở một nụ thật tươi, cẩn thận buông tay, từ mép giường bệt xuống đất, gần như thành kính in một nụ hôn nhẹ nhàng lên bụng Cố Hàm Ninh: “Con yêu, ba là ba con, con ngoan, ba chờ con.”
Cố Hàm Ninh cúi đầu đỉnh đầu đen nhánh của Triệu Thừa Dư, giọng nhẹ mềm dịu dàng của , đáy lòng như một dòng nước ấm nhẹ nhàng lướt qua, khoan khoái ấm áp như , cô khỏi đưa tay vuốt tóc Triệu Thừa Dư, nhẹ nhàng nhếch khóe môi.
Thử nghiệm phần mềm điện thoại di động giai đoạn đầu kết thúc, Triệu Thừa Dư , đây là vận may em bé mang đến, cho nên, bà xã của tướng vượng phu, con tướng vượng cha.
Ngày nào Triệu Thừa Dư cũng gọi con yêu, tưởng tượng thấy em bé khuôn mặt tương tự nó, Cố Hàm Ninh cũng khỏi bắt đầu ảo tưởng, nếu thật là con gái, cũng , cô thể b.í.m tóc cho bé, thể mua váy dẹp, mặc váy con, đó, lòng cô mềm thành nước, chút vội vàng gặp con .
Ai, còn những hơn năm tháng nữa đây. Lúc Triệu Thừa Dư thở dài, Cố Hàm Ninh cũng sẽ khỏi thở dài, m.á.u mủ hòa tan, thì là cảm giác thần kỳ như , mới hơn bốn tháng, cô cảm thấy bé là một phần gắn bó thể rời của cô.
Phản ứng nghén từ từ yếu bớt, thời gian bắt đầu an nhàn trôi qua, Cố Hàm Ninh suýt chút nữa thì quên mất chuyện cô để ý từ lâu.
Sau buổi trưa thứ bảy, Cố Hàm Ninh vác cái bụng sáu tháng, rốt cuộc an , cùng Triệu Thừa Dư siêu thị mua vài món ăn, khoác tay , tới phòng cho thuê, chuẩn chúc mừng phần mềm chính thức thành. Hai mở cửa hành lang, thấy một bóng dáng quen thuộc nhanh chóng chạy xuống.
Triệu Thừa Dư tay mắt lanh lẹ vội vàng đưa tay ôm chầm Cố Hàm Ninh dịch sang bên cạnh.
Cố Hàm Ninh cũng hoảng lên, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng và đôi mắt đỏ bừng cùng với biểu cảm đau đớn căn bản thể che giấu gương mặt ướt sũng của đối phương, vô thức, cô nhanh chóng chìa tay kéo Tống Minh Huyên đang cắn môi cúi đầu rõ ràng định thẳng, tay cũng giống như tâm trạng, níu chặt, buông tay.
“Chị Tống.” Cố Hàm Ninh nhíu mi, Tống Minh Huyên im lặng cúi đầu cũng nén nước mắt, đáy lòng thở dài, đầu, nháy mắt với Triệu Thừa Dư, “Thừa Dư, lầu, em và chị Tống trò chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-219.html.]
Triệu Thừa Dư Tống Minh Huyên một chút, Cố Hàm Ninh một cái, mấp máy môi, khẽ gật đầu: “Được, em. . . cẩn thận chút.” Nói xong, liền lên lầu.
Trong thời gian , cảm thấy Bùi cái gì đúng, mỗi ngày mỗi đêm vùi đầu khổ , nếu như bọn họ chịu nổi, như còn thể chút mệt mỏi tiếp tục tiêu hao. Thì là chị Tống, khiến cảm giác gấp gáp nóng ruột…
Triệu Thừa Dư nhẹ giọng thở dài, bước nhanh hơn.
Cố Hàm Ninh lôi kéo Tống Minh Huyên, túm c.h.ặ.t t.a.y chị buông: “Chị Tống, em lâu mệt, chúng tìm một chỗ một lát ?”
Tống Minh Huyên ngẩng đầu, im lặng một lúc, mới mím môi gật đầu. Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng thở phào một cái, còn thể liền còn hi vọng. Chỉ cần chị Tống tuyệt vọng là .
Rõ ràng còn yêu , nhưng nửa là nửa là mệt mỏi chia tay, đó là vết thương nhỏ đáy lòng hai . Cái kiểu , ai cũng thể vui vẻ tiến tới một mối tình nữa.
Cố Hàm Ninh gắt gao lôi kéo Tống Minh Huyên, xuống một góc gần đó, nắm tay cô , buông .
“Đã lâu em nấu ăn, hôm nay chuẩn mấy món, mặc dù chỉ là vài món ăn, nhưng chị cũng cứ ủng hộ nha.” Cố Hàm Ninh nhẹ giọng yếu ớt, cố gắng xoa dịu bầu khí, nghĩ tới, dòng nước mắt Tống Minh Huyên gắng gượng kìm nén bắt đầu tuôn rơi.
“Hàm Ninh, chị sợ rằng cách nào . . bọn chị, chị và Bùi Duệ Triết, mới chia tay . . .” Tống Minh Huyên chỉ một câu như , liền thành tiếng, rốt cuộc nữa.
Chia tay, hai chữ, như là dễ dàng, lập tức thể giải quyết tất cả vấn đề, sự ghét bỏ của cha , sự khốn khổ của Bùi Duệ Triết, sự khó xử của bản , tất cả đều tồn tại nữa… bao gồm cả tình yêu của chị… mờ mịt xa vời, như là còn gì hết. Kiên trì buông gì đó, thì bỏ cũng thể …
Cố Hàm Ninh cắn môi, Tống Minh Huyên gục vai , đau lòng. điều cô thể chỉ là là nhẹ nhàng vỗ lưng chị, để chị nức nở một trận.
Tình và tình yêu, bên nào cũng dễ dàng buông tay, buông bỏ cái nào đều là một vết cắt cứa sâu trong lòng, đau khổ. Tống Minh Huyên kiên trì đến bây giờ, dù mặt thì , lưng lẽ đều là đau đớn, một , coi như là một loại bộc lộ.