Cố Hàm Ninh luận văn thuận lợi, cho nên khi luận văn cô Mạc thông qua, cô nhẹ vỗ về bụng , trong lòng âm thầm thừa nhận câu của Triệu Thừa Dư, con yêu của cô thật là một tiểu phúc tinh. Chí ít, lúc Thích Kỳ buồn rầu bứt tóc, hỏi thăm ý kiến của cô, cô chỉ một câu: “ mang thai một em bé ngoan ngoãn .”
càng tới gần ngày sinh dự tính, vốn vội vã ngóng trông em bé đời, lập tức chuyển thành kháng cự thấp thỏm. Bắt đầu từ giữa tháng tám, mỗi đêm, Cố Hàm Ninh đều túm Triệu Thừa Dư chuyện: “Thừa Dư a, , em sinh muộn một chút ? Không thì bàn bạc với con , bảo nó đời chậm hai tháng ? Thừa Dư a, là em mổ nhé? Liệu thể là thuận lợi sinh đến một nửa, sinh nữa, đẩy đến phòng giải phẫu ? Thừa Dư a. . .” Triệu Thừa Dư chỉ thể dùng hết khả năng dỗ ngon dỗ ngọt khuyên bảo, tuy rằng thật trong lòng cũng thấp thỏm.
Mặc kệ bằng lòng , ngày sinh dự tính của Cố Hàm Ninh vẫn cùng tới với ngày bảo vệ luận văn.
Có lẽ bởi vì khẩu vị luôn luôn , Cố Hàm Ninh to bụng , nhưng tổng thể chỉ béo lên một chút, bóng lưng, cứ như là một thiếu nữ còn xanh, ừ, một thiếu nữ còn xanh đầy đặn.
Bởi vì thời gian gần nhất đều xoắn xít vấn đề sinh thuận là mổ, cho nên dửng dưng với việc bảo vệ luận văn. Nhìn khuôn mặt quen thuộc đài, cô mỉm , bình tĩnh tự nhiên.
“Thưa các thầy cô. . .” Tự tin mở đầu, đáng tiếc mới chỉ bốn chữ, vẻ mặt cô cứng đờ, cả đơ , trán đổ mồ hôi, trong lòng chút bối rối bắt đầu đếm.
Một, hai, ba. . . Qua vài giây, cô giật giật khóe miệng, lúc mới tiếp tục, nhưng trong lòng chút giật .
Cô Mạc đài nhíu mày khó nhận , nghĩ thầm chẳng lẽ là thời gian quá thả lỏng, hiện tại mới bắt đầu căng thẳng?
Cố Hàm Ninh lê bước chân nặng trĩu tới bên cạnh Thích Kỳ, thấy cô lo lắng. Cô nặng nề nắm tay Thích Kỳ, cắn răng, chịu đựng cơn đau, đó mới cực kỳ bình tĩnh : “Thích Kỳ, bắt đầu đau bụng sinh, gọi điện cho Triệu Thừa Dư .”
Khi nhận điện thoại của Thích Kỳ, Triệu Thừa Dư đang mở cuộc họp nhỏ trong phòng cho thuê, điện thoại di động lập tức rơi xuống đất, nhanh chóng xoay nhặt lên, cẩn thận ***ng góc bàn: “Anh Triết, chìa khóa xe! Hàm Ninh sắp sinh!”
Xe nhanh chóng đến trường học, Thích Kỳ đỡ Cố Hàm Ninh đang đợi ở bậc thang giảng đường, lái xe chính là Bùi Duệ Triết, Triệu Thừa Dư mặt mướt mồ hôi, lao xuống xe tới ôm lấy Cố Hàm Ninh: “Anh Triết, còn một chuyến tới ký túc xá lấy mấy thứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-221-hoan-chinh-van.html.]
Cơn đau bụng sinh mới qua, Cố Hàm Ninh thở phào một cái, giơ tay lên xoa lên tóc mai ướt đẫm của Triệu Thừa Dư: “Đừng lo lắng, mới bắt đầu đau mà thôi, nhanh sinh như thế.”
Triệu Thừa Dư gật đầu qua quýt, cúi đầu ngừng hôn lên trán Cố Hàm Ninh: “Hàm Ninh, chuyện gì, ở bên em.”
May mắn, sớm chuẩn túi chờ sinh. Còn năm ngày nữa là tới ngày sinh dự tính của Cố Hàm Ninh, cha hai nhà bàn bạc xong xuôi, thứ bảy ngày mai cùng tới, ngờ sinh sớm. Triệu Thừa Dư xoa bụng Cố Hàm Ninh, run tay gọi điện cho nhà, nhịn xuống lời thúc giục Bùi Duệ Triết lái nhanh hơn, cả trái tim như nhảy lên đến cổ họng, lên xuống .
Đến bệnh viện phụ sản, bác sĩ kiểm tra xong, lãnh đạm một câu: “Còn sinh . Chờ xem.” Sau đó liền cứ thế , Triệu Thừa Dư nắm chặt tay, xách một bác sĩ tới đây, Cố Hàm Ninh nhịn đau, kéo góc áo: “Thừa Dư, ở bên em.”
Triệu Thừa Dư cúi đầu Cố Hàm Ninh tái nhợt, trán toát mồ hôi lạnh giường bệnh, dường như rút hết sức lực, ngã ghế, cúi , nắm tay Cố Hàm Ninh, để lên bờ môi hôn từng chút từng chút một.
Khi cha hai nhà vội vàng chạy tới, Cố Hàm Ninh vỡ nước ối, bác sĩ tuyên bố cửa tử cung mở ba ngón tay, phòng chờ sinh. Lúc đau đớn khó nhịn, Cố Hàm Ninh cắn môi nhắm mắt, tay túm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Thừa Dư. Tuy rằng vốn dĩ hai bàn để cho Triệu Thừa Dư phòng sinh, thực tế khi đối mặt vẫn lựa chọn cùng , chịu nổi trơ mắt một Cố Hàm Ninh lẻ loi đẩy phòng sinh, mà chính chờ ở bên ngoài ăn . nguồn tamvunguyetlau.com
May mắn, mặc dù là thai đầu, Cố Hàm Ninh sinh coi như là thuận lợi. Sáu giờ tối, Bạn nhỏ Triệu Tử Thuần oe oe chào đời. Khi bé đôi tay xa lạ mà dịu dàng đưa khỏi thì ba bé cũng bé một cái, mà chỉ đỏ hồng mắt, ghé bên giường bé, nghẹn ngào: “Hàm Ninh, sinh một là đủ . . .”
Bao nhiêu năm , bạn nhỏ Tử Thuần bắt đầu hiểu chuyện , một ngày nào đó tìm : “Mẹ, ba thích con.”
Mẹ bé kinh ngạc mà thương tiếc xổm ôm lấy thể nho nhỏ con mang theo mùi sữa: “Làm thế ! Ba và đều yêu Tử Thuần a!”
“Hu hu. . . Ba , con sinh sai , ba là con gái, con. . .hu hu. . .”
Mẹ bé im lặng vỗ vỗ lưng bạn nhỏ Tử Thuần, trong lòng mắng té tát ông bố vô lương nào đó!
======== Hoàn Chính Văn ========