Anh và Cao Thần tới lầu ký túc xá thì gặp cô và bạn cùng phòng. Anh nắm chặt tay, điều chỉnh hô hấp, nhưng khi bắt gặp nụ ngọt ngào xán lạn như của cô dành cho Cao Thần, đột nhiên, những câu chuẩn cả dọc đường mất tăm.
Anh nên cái gì?
Có là nên tự giới thiệu ? Đối với cô, chỉ là bạn cùng phòng của Cao Thần mà thôi. Giống như hiện tại, rõ ràng và Cao Thần cạnh , nhưng cô căn bản thấy .
Lòng chậm rãi lắng xuống, chua xót đau đớn.
Anh là bạn của Cao Thần, nếu như tỏ tình, sợ rằng cô sẽ kinh ngạc lúng túng .
Anh nhếch nhếch khóe miệng, tiếng trái tim tan nát.
Cần gì? Nếu cô căn bản thấy , khiến cô khó xử?
Vì , cúi đầu, lùi một bước, buồn bã xoay .
Dường như cô vẫn tại chỗ, chìa tay là thể chạm tới, nhưng , thật đó là cự ly xa thể với tới, thì cách cô ngày càng xa …
Không quá vài ngày, cô tiếp nhận Cao Thần . Anh , nhưng miệng tràn ngập vị đắng chát. Hai mươi tuổi, nếm tới đau đớn và khắc khoải tình yêu khó mà nên lời.
Không cô khó xử, cho nên, chọn lựa ăn cẩn thận. Không khiến Cao Thần hiểu lầm, cho nên, yên lặng rời xa, lấy phận bạn của Cao Thần tiếp tục đối mặt với cô.
Anh nghĩ, chỉ cần cô hạnh phúc là . Ở bên yêu dấu, cô mới thể rực rỡ như . Những điều , cho .
Về , nước Anh một , đơn giản là thỉnh thoảng cô nhắc tới khi còn trẻ.
Khi một mờ mịt lang thang phố nước Anh, những nước ngoài xa lạ nơi đất khách, đáy lòng nghĩ: thật , cô theo Cao Thần tới thành phố S , cô đang nỗ lực chấp nhất vì tình yêu của bản ! Cô hạnh phúc !
Anh khẽ mỉm , đến đường, đáy lòng hoảng hốt và đau nhức.
Nhớ nhung, đắng, những cũng ngọt…
Anh nghĩ, mất cô, còn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-226-ngoai-truyen-5-end.html.]
Anh nhà, bạn bè, học sinh, còn nhiều hồi ức như .
Cho nên, dù là từ nay về còn cơ hội gặp mặt, một cũng thể sống .
Đã nhiều năm, mỗi ngày trong giấc mộng, đều thể trông thấy trời thu năm lớp mười , cô gái tóc đen váy đen , một thoáng ngoảnh đầu thể khiến ngừng thở!
Mãi đến một ngày Phạm Ý Mân gọi điện thoại tới. Anh đờ đẫn, như về tới năm lớp mười , tim đập đập hẫng một nhịp, hoảng hốt, như là thể chạm chân xuống đất .
Nhiều năm như , một trôi giạt ở nước Anh, bởi vì, nơi , từng ở trong giấc mơ xưa của cô, đây là một chút liên quan tới cô, thứ duy nhất thể bắt , thể sở hữu, giấc mơ xưa cũ của cô…
hôm nay, còn ý nghĩa gì?
Anh thế mới , thế giới của thể lớn, nhưng trái tim , nhỏ nhỏ, bên trong chỉ chứa một cô…
Mà trái tim đó, sớm đánh mất trời thu năm lớp mười , cũng thể tìm về. Mấy năm nay, trái tim , chỉ còn một cái xác trống rỗng, hôm nay, ngay cả cái xác , cũng tan thành bụi phấn…
Ngày đó, cũng từ trường học trở về nơi ở như thế nào. Anh chỉ cảm thấy lạnh, cái lạnh kín bầu trời, khắp mặt đất, như nước biển bao phủ lấy , mà mờ mịt thất thểu, cuối cùng giãy dụa…
Anh thuận lợi mua vé máy bay về nước nhanh nhất, loại gấp rút gần như cắn nuốt . cầm vé máy bay, trong đại sảnh sân bay rộng lớn, vô cùng mờ mịt.
Anh về nước, nhưng , mất…
Xuống máy bay, nóng ruột lên xe, mấy ngày liền ngủ, nhưng chỉ lo lắng ngay cả gặp mặt cô cuối cũng kịp tới. Quả nhiên, chờ chạy tới, chỉ bức ảnh chụp nụ tươi tấm bia mộ, vẫn cởi mở tươi với .
Anh, vẫn luôn tới quá muộn…
Anh suy sụp ngã xuống bia mộ, nhẹ chạm lên tấm bia mộ lãnh lẽo, hai tay dịu dàng xoa xoa tấm bia, nước mắt nóng hổi tuôn xuống theo gương mặt , thẩm thấu xuống tấm bia mộ.
Phía cô gái xinh , tao nhã, đáng yêu, ở trong lòng mười chín năm đang , cô tên là, Cố Hàm Ninh…
“Cố Hàm Ninh… Hàm Ninh…” Anh nhẹ giọng gọi, cái tên nhớ thương sâu tận đáy lòng nhiều năm dám thốt , trúc trắc như , quen thuộc như thế.
Cố Hàm Ninh, nếu như, giờ c.h.ế.t , đường xuống suối vàng, còn thể theo đuổi em …