2.
 
  cô Ba đang bận rộn lo liệu đủ chuyện trong nhà,    loạt bài đăng  mạng xã hội của cô, trong đầu bỗng hiện lên một từ.
 
Làm màu.
 
  nghĩ như  là  đúng, nhưng một khi từ đó  xuất hiện thì nó lập tức chiếm trọn đầu óc ,  cách nào xua  .
 
Những gì cô Ba , thực sự chỉ là để phô trương ?
 
Khi từ  hiện lên,  bộ hành động của cô đột nhiên trở nên đáng nghi. Cô Ba năm nào cũng là lao động tiên tiến của đơn vị,  tặng bao nhiêu cờ đỏ khen thưởng.
 
 còn lờ mờ nhớ   trong nhóm chat gia đình,   truyền tay  đoạn cô Ba  đài truyền hình phỏng vấn với tư cách trưởng điều dưỡng.
 
Trong video đó, cô Ba trông đầy khí thế,  năng lưu loát,  lưng là mấy cụ già yếu ớt đang  liệt giường.
 
Ngay lúc ,   cảm thấy  khó chịu. Giờ đây, cảm giác khó chịu  càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
 
Những ngày tiếp theo, với  mà  chẳng khác gì ác mộng.
 
 cứ tưởng cô ba chỉ đến một hôm  thôi, nào ngờ hôm  cô  đến đúng giờ,  tay vẫn là bát nước rau mùi nghi ngút khói — cái mùi đó khiến  chỉ cần ngửi thôi  buồn nôn.
 
Cô Ba bắt  uống,  bực tức   uống.
 
Mẹ   sa sầm mặt,   ánh mắt đầy “đau lòng” của cô Ba, bà ép   bịt mũi uống cạn bát nước đó. Thấy  uống hết, cô Ba mới hài lòng nở nụ .
 
Đồng thời, cô  quên  đăng thêm một bài nữa, kèm theo ảnh.
 
Chủ thể bức ảnh là cái bát nước rau mùi, hậu cảnh là  với gương mặt nhăn nhó, như thể sắp c.h.ế.t đến nơi.
 
“Ngày nào cũng đến chăm sóc Lan Lan. Làm cô, chỉ mong con chóng khỏe.”
 
Dưới bài đăng đó,  ba bốn chục lượt thích.
 
  xong, chạy thẳng  nhà vệ sinh, nôn đến sạch bách bát nước rau mùi  uống.
 
Sau nửa tháng như sống trong địa ngục, cuối cùng bệnh sởi của  cũng gần như khỏi hẳn. Cũng đồng nghĩa,  tạm thời thoát khỏi cái gọi là “tình yêu ngột ngạt” của cô Ba.
 
Cô Ba  còn đến nhà  nữa, một phần vì   khỏe, phần còn  là vì em họ , Tiểu Quyên,  ngã bệnh.
 
Lần  là bệnh tim.
 
Không cần ai hỏi, cô Ba  chủ động chia sẻ  chuyện trong nhóm chat gia đình, y như dốc đậu từ ống trúc.
 
“Tội nghiệp con bé Tiểu Quyên, cơ thể yếu đuối như …”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-me-doc-ac/chuong-2.html.]
“May mà  Phương. Phương , chăm con bé cẩn thận nhé. Tạm nghỉ việc ở bệnh viện  .”
 
Kết quả cuối cùng là: cô Ba quyết định tạm nghỉ việc  lương,  tâm  ý ở nhà chăm sóc em họ .
 
Chuyện  vốn chẳng liên quan gì đến .  một chuyện xảy  bất ngờ khiến   thể tiếp tục  ngơ.
 
Một đêm khuya nọ, khi  đang chuẩn   ngủ, bất ngờ nhận  tin nhắn cầu cứu từ em họ.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
 
“Chị ơi, cứu em.”
 
“Cứ tiếp tục thế , em cảm giác   cũng sẽ c.h.ế.t mất.”
 
“Cứu em với!”
….
 
Trong phòng của em họ, nó hỏi  một câu khiến  sững sờ    gì.
 
“Nếu em , từ  đến giờ em  từng  bệnh. Chị  tin em , chị họ?”
 
 định đưa tay lên sờ trán nó, nhưng nó né tránh. Nó  , khẽ mỉm , nụ  mang theo vẻ thê lương:
“Em từng nghĩ, trong cả cái gia đình , chỉ  chị là hiểu em.”
 
“ chị cũng  hiểu. Không ai hiểu cả.”
 
Nhìn vẻ bất lực của nó, trong lòng  bỗng trào lên một cảm giác đồng cảm đến nghẹn ngào, như thể  cùng kẻ thù.
 
“Hiện tại chị  hiểu,”  , “nhưng chị  thể cố gắng để hiểu. Em  thể cho chị cơ hội đó ?”
 
Nó    lâu, cuối cùng khẽ gật đầu.
 
“Bệnh tim của em?”
 
“Em chỉ là mấy hôm  cảm thấy  tức ngực,  mà  em (cô Ba)   ầm lên, bảo đó là triệu chứng của bệnh tim. Rồi kéo em   các xét nghiệm: động mạch xoang, điện tâm đồ… Tất cả đều bình thường.”
 
“Ngay trong phòng khám, bà  còn gật đầu liên tục.   bước  ngoài,  lộ vẻ khinh thường,  bác sĩ  nửa vời, còn chẳng bằng bà . Bà  bảo, bệnh tim, trừ khi là bẩm sinh hoặc cơ quan  tổn thương, còn thì chỉ khi nào phát tác mới đo  . Bình thường kiểm tra thì   thấy gì.”
 
“ em nghĩ, hôm đó chỉ là do em vận động  mạnh một chút, thiếu oxy, chứ   bệnh tim. Cơ thể của , em là  rõ nhất.”
 
Giọng em họ  kiên quyết.
 
“Vậy còn từ nhỏ đến lớn, những   sởi, ho gà, thiếu máu, dị ứng…”     tổn thương thần kinh yếu ớt của nó, nên dè dặt hỏi.
 
Nó tỏ   bực bội, xen lẫn bất lực.
 
“, em sinh    vàng da sơ sinh, nhưng em  tìm hiểu , tỷ lệ mắc bệnh đó  cao, nhiều đứa trẻ sơ sinh đều , chữa khỏi  thì  ảnh hưởng gì cả. Bình thường các bà  sẽ  lấy chuyện đó   lớn.  chị thử nghĩ xem, từ nhỏ tới lớn,  em  nhắc đến chuyện đó bao nhiêu  ?”