Ánh mắt  rơi lên huy hiệu  n.g.ự.c .
“Lớp 10 ban 6, Thẩm Trúc.”
Nói xong,  bật , ôm bóng chạy về sân, còn để  một câu:
“ là Phó Kim Minh, lớp 10 ban 9, trường Nam Thành.”
Chúng  gặp    ngày cuối giải giao hữu.
 đang  bài tập lên bảng thì một bạn gọi ngoài cửa:
“Thẩm Trúc,   tìm .”
   đầu thì thấy Phó Kim Minh.
Cậu cầm quả bóng rổ, mỉm  vẫy tay.
Phó Kim Minh    mời ăn tối, gọi là… báo đáp ơn cứu mạng.
 suy nghĩ  đưa   căn tin trường.
Cậu chẳng để ý, chỉ cúi đầu ăn ngon lành.
 còn  kịp ăn thì   nghiêng đầu hỏi:
“Cậu  xem  chơi bóng ?”
 lắc đầu.
“Không.”
Cậu khựng ,  bật :
“Đáng tiếc thật.   tự luyến , nhưng  chơi bóng cũng cừ lắm. Lần  nếu  dịp,  nhất định  xem.”
 im lặng.
Kỳ thực   xem.
Và   thật sự chơi  .
    dối.
Ăn xong, Phó Kim Minh đặt một gói kẹo dâu  mặt .
“ ăn cơm của ,  ăn kẹo của . Xem như chính thức quen . Sau  nếu gặp , đừng giả vờ  .”
Cậu … thật sự  tùy ý.
Từ đó,  bắt đầu vô thức giữ  cách với Phó Kim Minh.
Cuối cùng  đến kết luận:
Có    xứng với   ?
 tâm trí của một cô gái  thể giấu .
Đôi khi  đỏ mặt.
Cũng như tâm trí của một  trai cũng chẳng thể giấu.
Ánh mắt của  ,  thể lừa .
  từng  với ai chuyện giữa  và Phó Kim Minh.
 từng nghĩ,  kỳ thi đại học, chúng  sẽ chính thức bắt đầu.
  ngờ, kết quả  là kết thúc.
Tai nạn đến bất ngờ.
Hôm đó,  định tặng Phó Kim Minh một món quà.
Mặt dây chuyền do  tự thiết kế, nhờ thợ khắc .
Của  là mặt trời, của  là trăng khuyết.
Trăng ôm mặt trời, ghép   vặn thành một đôi.
 hỏa hoạn bất ngờ nổ  ở trung tâm thương mại.
Chúng   kịp rời .
Đám đông chen lấn, chặn kín lối thoát hiểm.
Ký ức cuối cùng của  là Phó Kim Minh cúi  che chắn cho .
Một vật nặng rơi xuống, đập thẳng   .
Mùi m.á.u tanh tràn ngập trong  khí.
Anh vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y áo , giọng dồn dập:
“Thẩm Trúc, đừng ngủ. Em   ngủ.”
Sau đó,   ngủ.
   hôn mê suốt năm năm.
Và … thậm chí quên mất  là ai.
 
17.
 
Khi  tỉnh ,   trong bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-o-lai-trong-tim/chuong-12.html.]
Phó Kim Minh  cạnh, dịu dàng hỏi   thấy khó chịu ở  .
 vội vàng  mặt , chỉ sợ nếu  thêm một chút thôi, nước mắt sẽ  kìm .
Anh  nhận  sự khác thường của .
Anh chỉ nghĩ…  đang sợ hãi.
Từ ngày đó, trong đầu  cứ lặp  lặp  hình ảnh Phó Kim Minh  hôn mê hết năm  qua năm khác.
Trong khi   quên .
 lên đại học,  ở bên cạnh Tần Hàng.
Còn ,  trải qua trị liệu đau đớn như ch.ết  sống .
Tập luyện từng chút để hồi phục.
Học cách sử dụng tay trái.
Khi  thi đậu cao học, vẫn nắm tay Tần Hàng.
Thì Phó Kim Minh, cuối cùng   thể chống đỡ để trở về Trung Quốc.
 thứ duy nhất  nhận … là câu  lạnh lùng từ chính miệng .
Rằng   yêu một  suốt sáu năm.
Rằng  sẽ  thể yêu  nữa.
Chín năm lãng quên.
Như một ngọn núi đè lên tim, khiến  gần như  thở nổi.
Trong một bữa tối, khi gắp mì,  đột ngột bật .
Phó Kim Minh hoảng hốt, vội hỏi   .
Nếu   ăn mì,  sẽ  món khác cho .
 đặt đũa xuống, nhắm mắt khẩn cầu:
“Phó Kim Minh,   thể đừng  với em như   ?”
Anh im lặng  lâu,  nhẹ nhàng hỏi:
“Lại  em khó xử  ?”
  nhịn  nữa,    gào lên:
“Sao    với em? Sao    là chúng  từng quen ? Rằng   cứu em trong biển lửa? Rằng  hôn mê nhiều năm… Sao    gì hết?”
Anh  ,  hề ngạc nhiên.
Yết hầu khẽ động.
Anh đưa khăn giấy, dịu dàng lau nước mắt cho ,  chậm rãi :
“Nếu  , thì sẽ thế nào? Để em  hổ thẹn,  thương cảm cho ,   đạo đức trói buộc cả đời ư?”
“Em từng  sẽ kết hôn với một   yêu . Vậy nên ngay cả câu ‘ yêu em’,  cũng  dám thốt . Anh chỉ  thể   yêu  khác. Chỉ  thể lặng lẽ chờ đợi, chờ ngày em quên   . Thẩm Trúc, khi đối diện với em,  thật sự   cách nào.”
Sau  ,  bình tĩnh hơn.
  tiếp tục đấu tranh với lòng  nữa.
 cố gắng đối xử  với Phó Kim Minh.
 ngược ,   thấy  quen.
Cho đến một tối, khi chúng   xem phim  sofa,  đột nhiên mở miệng:
“Thẩm Trúc,    lấy quá khứ  để bắt em  đ.á.n.h đổi.”
Bản tính  vốn hướng nội, thường  nhiều hơn .
 khi đó,  chỉ   với :
“  sẽ khiến em ngày càng yêu  nhiều hơn. Dù là bây giờ…  là trong quá khứ.”
Hai tuần , tin Tần Hàng chuyển công tác lan khắp công ty.
Trước khi ,  để  quà cho từng nhân viên, mỗi  một chiếc hộp tinh xảo.
 cầm chiếc hộp  bàn,  nhét nó  nơi sâu nhất của ngăn kéo.
 sẽ mãi mãi   bên trong  thứ gì.
Chiều hôm đó, Phó Kim Minh đến đón .
Vừa bước  khỏi công ty, một thứ mềm lạnh rơi xuống mặt .
Từng bông, từng bông.
Ngày càng nhiều hơn.
 đưa tay áo lau mặt,   rõ những bông tuyết trắng.
Trong lòng trào dâng niềm vui,  chạy vội đến bên  đàn ông đang cầm ô  xa xa.
“Phó Kim Minh, tuyết rơi !”
 từng  ở  đó một câu.
Người  sẽ   khoảnh khắc nào là  nhất, quý giá nhất… cho đến khi nó biến thành ký ức.
 ngẩng đầu,  thấy   ngay  mặt.
Người đàn ông … bước  từ chính ký ức của .