Nói xong  liền  đầu  bụi cây  xa,   vài bước, cơ thể   hiện  tư thế nghiêng  kỳ quái, một cánh tay vẫn giữ nguyên động tác giơ đèn.
Tựa như tượng điêu khắc treo lơ lửng giữa  trung, bất động.
"Anh Quyên,  ?"
Tiêu Ngọc tò mò đẩy Trương Hiểu Quyên từ phía .
" Tiểu Ngọc, đừng động." Trương Hiểu Quyên  đầu  một cách khó nhọc, lộ  một nụ  khổ đầy ngượng ngùng, "Anh hình như  thứ gì đó quấn lấy ."
Hắn cố sức lay cánh tay, môi c.ắ.n đến tím tái cũng chỉ  các ngón tay cong nhẹ một chút.
Dường như  thứ gì đó trong bóng tối đang trói buộc cơ thể Trương Hiểu Quyên.
"Để  xem." Hứa Diệc cầm đèn sương mù giơ lên  đầu Trương Hiểu Quyên,  khi kiểm tra kỹ lưỡng, khẽ nhíu mày.
"Đừng động, Anh  mạng nhện quấn , càng động càng quấn chặt."
Dưới ánh đèn, Lục Sanh và   cuối cùng cũng  rõ tứ chi của Trương Hiểu Quyên đều  những sợi tơ trong suốt trói chặt.
Tơ nhện dày  nửa centimet, trong suốt lấp lánh,  giống sợi miến trong món lẩu cay. Trong khu rừng   ánh sáng  khó  rõ dấu vết.
"C.h.ế.t tiệt,  ghê tởm nhện nhất." Trương Hiểu Quyên liều mạng giãy giụa,  nhịn  kêu cứu Tiêu Ngọc, "Nhanh chóng dùng dao, giúp  chặt đứt cái thứ c.h.ế.t tiệt ."
Tiêu Ngọc vội vàng rút đao c.h.é.m mạnh, nhưng tơ nhện dai chắc, c.h.é.m mấy nhát cũng   sứt mẻ chút lông.
“Đừng động đậy lung tung.” Hứa Diệc kéo Tiêu Ngọc , “Độ dai của tơ nhện vượt xa kim loại, loại tơ nhện biến dị  còn dai hơn.”
“Vậy   ?”
“Có bật lửa ?” Hứa Diệc và Tiêu Ngọc đều  hút thuốc, ánh mắt hướng về Trương Hiểu Quyên xui xẻo.
“Anh đang cai thuốc,  mang theo…”
 lúc  Lục Sanh  .
Ngón tay mảnh khảnh búng một cái, đầu ngón tay bỗng xuất hiện một chùm lửa nhảy múa.
“Đừng động,   bỏng  chịu trách nhiệm .” Lục Sanh nhanh chóng lướt mấy đường  mạng nhện, mạng nhện nhanh chóng mềm  một vòng.
Trương Hiểu Quyên nhân cơ hội vặn vẹo mấy cái, cuối cùng cũng thoát khỏi sự trói buộc.
“Cuối cùng cũng gỡ  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-111.html.]
Trương Hiểu Quyên còn sợ hãi, lập tức cầm đèn sương mù chiếu một vòng.
Không  thì thôi,   thì giật .
Trong rừng rậm quanh họ, mạng nhện giăng kín mít.
Ngay cả trong đám cỏ  chân cũng  mấy tấm.
Nhìn mạng nhện giăng đầy trời, bọn họ đại khái là  lọt  tổ nhện.
“Tráng Tráng, em  cảm nhận   bao nhiêu con nhện biến dị ở gần đây ?” Lục Sanh vỗ vỗ lưng Tráng Tráng.
“Vài trăm con.”
Tráng Tráng   lời kinh .
“ chúng đều tập trung ở một điểm phía tây nam,  đến gần chúng .”
“Quạc! Quạc quạc!”
Lời Tráng Tráng còn  dứt, từ cuối mạng nhện đột nhiên truyền đến tiếng kêu của một loài động vật.
Lục Sanh cầm lấy ống nhòm.
Cách đó vài trăm mét, mạng nhện đang giam giữ một con ngỗng trắng khổng lồ  biến dị.
“Tất cả nhện đều đang vây công con ngỗng lớn xông  mạng nhện, chúng  nhân lúc  nhanh chóng tìm Hàn Nhị.”
Lục Sanh cực kỳ tin tưởng  sức chiến đấu của con ngỗng trắng lớn.
Hồi nhỏ cô từng  con ngỗng trắng lớn trong nông trại đuổi năm con phố,   sức chiến đấu của một con ngỗng tương đương hai con chó, là bá chủ đồng ruộng đích thực.
Biến dị  chắc chắn càng đ.á.n.h ,  lúc giúp bọn họ trì hoãn một chút thời gian.
Hứa Diệc nhặt mấy cành cây to  mặt đất, xé mấy mảnh vải  áo bọc một đầu, đưa đến  mặt Lục Sanh, nhướng mày.
Lục Sanh hiểu ý, lập tức hóa  thành bật lửa ,  lượt nhóm mấy ngọn đuốc.
Có đuốc kết hợp với đèn sương mù,   nhanh chóng xuyên qua từng lớp mạng nhện dày đặc,  đường  để Tráng Tráng dẫn đường theo chỉ  sức chiến đấu, cuối cùng dừng  ở một cửa hang tối om.
“Bên trong  hai thông tin chỉ , một cái 12, một cái 8.5.”
Tráng Tráng ngửi mạnh, kêu một tiếng “meo ô,meo ô” khẳng định.
Tuyền Lê
“Hàn Nhị? Cô ở bên trong ?”