Nhìn những công nhân đang xếp hàng là .
Từng  mặt mày hồng hào tinh thần phơi phới, trong lúc xếp hàng còn vui vẻ đùa giỡn. Rõ ràng là ăn uống đầy đủ mới  trạng thái khỏe mạnh như .
Tuyền Lê
So với đó, những  ở căn cứ Vân Sơn thì mặt mũi vàng vọt, tóc như cỏ khô. Một  là  chênh lệch mức sống quá lớn.
“Các    nuôi sống nhiều  như ?” Hàn Nhị tò mò hỏi tới.
Đồ Giao Giao  thiện , : “Không ai là ngốc cả, cô cũng  định ở , hỏi những chuyện  cũng  cần thiết.”
Dừng  một chút, Đồ Giao Giao  bổ sung, : “Chúng  nhiều  như  ở đây, sẽ  lừa các cô .”
“Có thể  thời vụ ?”
Lục Sanh khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ  giả tạo.
Nhà máy  hơn một vạn , cô  thể một  g.i.ế.c hết, huống chi những    bộ là công nhân bình thường   dị năng thức tỉnh.
Trải qua hai  mạt thế, cô  tin  đời  thực sự tồn tại một xứ sở thần tiên lý tưởng  hảo như .
Ăn uống đầy đủ  còn  ăn tập thể tùy ý,  thế nào cũng thấy kỳ quái.
Không  hang cọp  bắt  cọp con, cùng lắm thì cô ở  nhà máy tìm manh mối.
“Nếu gia nhập, chúng   nhất thiết   theo sự sắp xếp của nhà máy ?” Tiêu Ngọc thận trọng hỏi.
Đã là ăn tập thể,  cá nhân  thể mất  quyền tự chủ ? Tin tức về nhà máy bóc lột sức lao động   ít thấy, vì miếng ăn mà  trâu  ngựa  ít.
“Những  thành phố các  nghĩ nhiều quá.” Đồ Giao Giao  ha hả, : “Yên tâm , chỗ chúng  cũng   mỏ than,   đều theo nguyên tắc tự nguyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-142.html.]
“Các  dù  gia nhập nhà máy, cũng đều  thể tự  lựa chọn nội dung công việc.”
Lần   khiến Lục Sanh  họ với ánh mắt khác hẳn.
“Vậy thời gian  việc thì ? Mỗi ngày bắt buộc  việc bao lâu?” Trương Hiểu Quyên, một kẻ lao động nhỏ bé, hỏi  câu hỏi cốt lõi.
“Mỗi ngày quy định năm tiếng, năm tiếng  việc  các   thể tùy ý phân bổ.” Đồ Giao Giao dẫn họ  căng tin, gọi cô gái nhỏ  việc trong căng tin cho mấy  thêm phần ăn.
“Có thể  việc liên tục năm tiếng  tan ca, cũng  thể chia năm tiếng  việc thành nhiều , buổi sáng hai tiếng, buổi chiều hai tiếng, buổi tối một tiếng, tóm  thời gian  tự do, ngoài năm tiếng  các    gì cũng .”
“Bao ăn bao ở công việc nhẹ nhàng, đây chẳng  là cuộc sống trong mơ của  ?”
Trương Hiểu Quyên  mà m.á.u nóng sôi trào, ước gì bây giờ  lên đài phát thanh tuyên bố cống hiến cả đời cho nhà máy Lạt Sao Tử.
“Nhân viên nhà máy đều là những  còn sót  từ  mạt thế ? Không   mới gia nhập ?” Lục Sanh suy nghĩ một lát  từ từ hỏi.
Nơi   bao ăn bao ở như ,   lý do gì mà lâu như    tiết lộ chút tin tức nào  ngoài chứ?
Thịt  mặt Đồ Giao Giao đột nhiên căng lên,  một hồi lâu mới  miễn cưỡng nở nụ , : “Chỗ chúng  khá hẻo lánh,  mạt thế cũng ít  qua .”
Câu trả lời mập mờ điển hình.
Gần khu đổi điểm công đều là công nhân đang xếp hàng, liếc thấy mấy gương mặt xa lạ của Lục Sanh,   đều  họ với ánh mắt  thiện.
Mỗi   mặt đều nở nụ  chân thành, khiến Lục Sanh và    chút ngượng ngùng.
Mấy  mắc chứng sợ xã hội thì ngượng ngùng đến  độn thổ, trừ Trương Hiểu Quyên và Hàn Nhị là hai  quen  rộng.
“Trời quá muộn ,  là  tiên sắp xếp chỗ ở cho chúng  .” Cuối cùng Lục Sanh cũng  chịu nổi sự nhiệt tình , chủ động tìm một cái cớ.
Nhà máy chia chỗ ở nam nữ, Lục Sanh, Tôn Điềm Điềm, Hàn Nhị  theo Đồ Giao Giao đến ký túc xá nữ công nhân, Hứa Diệc và những  khác  một quản lý trung niên dẫn .